Chương Đồ nhân tạo và đồ tự nhiên
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
anh, chỉ là mỉm cười, không trả lời
vấn đề của anh hai.
Dù sao đều đã lớn rồi, rất nhiều cảm
tình không thể tùy ý lộ ra để tránh
tạo ra quá nhiều hiểu lầm cho người
khác.
Trên bàn ăn, Kiều Nhất Xuyên và An
Hiểu nhìn bọn họ yêu thương nhau
như vậy, cũng lộ ra dáng vẻ tươi
cười ngọt ngào. Kiều Huyền Phác
không quá quan tâm, rất bình tĩnh
mà im lặng.
Doãn Âm rất chú ý tới từng động
tác của Kiều Huyền Hạo. Suy cho
cùng nhiều năm như vậy, Kiều
Huyền Hạo yêu thương Bạch Nhược
Hy cô ta đều nhìn thấy, có ý tốt nhắc
nhở: “Huyền Hạo, đó là em gái chú.
Cũng lớn rồi phải chú ý chừng mực
chút.’
Kiều Huyên Hạo xoay người nhìn về
phía bàn ăn, dắt tay Bạch Nhược Hy
đi qua, trả lời Doãn Âm: “Biết rồi, chị dâu.”
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bạch Nhược Hy bị dắt xuống ngồi
cạnh Kiều Huyền Hạo. Ngay đúng vị
tri đối diện với Kiều Huyền Thạc.
Cô rụt rè ngẩng đầu, nhìn thấy
khuôn mặt Kiều Huyền Thạc vẫn
lạnh lùng như trước. Anh nhìn
xuống đôi đũa trên bàn, ánh mắt
thờ ơ mà lãnh đạm.
Mọi người đối với tính cách lạnh
như băng của anh cũng không lạ gì.
Thế nhưng Bạch Nhược Hy mỗi lần
nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tâm
tình cũng bị ảnh hưởng theo, cũng
im lặng khó chịu.
Cô nhìn Kiêu Huyền Thạc, một hồi
lâu mới nhớ tới việc cô chào hỏi
Kiều Huyên Hạo mà vẫn chưa chào
hỏi anh, cô nhẹ giọng nói: “Chào
buổi trưa, anh ba”
Kiều Huyền Thạc nhướn mày, nhìn
về phía Bạch Nhược Hy. Lúc bốn
mắt đối diện nhau, tim Bạch Nhược
Hy không tự giác được run lên dữ
dội.
Cô đáng thương như vậy đấy. Chỉ
một ánh mắt cũng có thể khiến cô
chìm đắm không thể thoát ra. Ánh
mắt lạnh lùng mà thờ ơ của anh căn
bản không có độ ấm cũng có thể
khiến tim cô đập thình thịch.
“Cả nhà chúng ta cuối cùng đã đến
đông đủ rồi.” Kiều Nhất Xuyên cười
nói: “Lâu rồi không náo nhiệt như
vậy. Nào, chúng ta cùng nâng ly.”
Bạch Nhược Hy vội vàng cầm lấy ly
rượu vang đặt bên cạnh, mỉm cười.
Kiêu Huyền Hạo tươi cười sáng lạn,
ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm
vào gương mặt của Bạch Nhược Hy,
thấp giọng nói: “Nhược Hy, vừa ngủ
dậy còn chưa ăn gì. Em cứ tùy ý ăn
là được. Đừng có uống rượu, hại
bao tử.”
Bạch Nhược Hy mỉm cười ấm áp:
“Dạ, em chỉ cụng ly thôi.”
“Thật ngoan.”
Mọi người đều nâng ly, mà Kiều
Huyền Thạc lại không động. Ánh
mắt của mọi người đều nhìn về phía
anh.
An Hiểu lo lắng hỏi: “Huyền Thạc,
con sao vậy?”
Doãn Âm cũng chen vào: “Cậu ba
xem ra tâm sự trùng trùng. Có phải là…
Doãn Âm còn chưa nói hết câu,
Kiều Huyên Thạc đã cầm lấy cái ly
trên bàn một hơi uống cạn.
Mọi người ngẩn ra.
Anh đặt ly không xuống.
Kiều Huyền Hạo lập tức hóa giải sự
ngại ngùng: “Cậu ba kính mọi người
một ly. Chúng ta cứ thoải mái đi.”
Mọi người cũng cười hà hà cụng ly,
từ từ thưởng thức từng ngụm rượu
ngon.
Bạch Nhược Hy hoài nghi nhìn Kiều
Huyền Thạc, không thể dời mắt khỏi
anh, không có chí khí mà lo lắng
cho trạng thái của anh, đoán anh tại
sao không vui, nghĩ anh đang nghĩ dì.
Ngay cả rượu cũng quên uống.
Uống rượu xong, mọi người liền bắt
đầu động đũa dùng cơm.
Kiều Huyền Hạo gắp thức ăn vào
trong bát của Bạch Nhược Hy, nhỏ
giọng chia sẻ: “Thức ăn ở nước
ngoài thật khó nuốt. Mỗi ngày điều
anh nghĩ nhiều nhất là em gái
Nhược Hy của anh có ăn ngon hay
không, anh lúc nào mới có thể ăn
thịt kho em nấu.”
Bạch Nhược Hy cũng rất đau lòng,
mỉm cười trả lời: “Anh hai nếu như
muốn ăn, ngày mai em sẽ nấu cho
anh.”
“Còn đợi tới ngày mai sao? Đợi
không được. Bữa tối hôm nay đi.”
“Được. Vậy anh còn muốn ăn gì nữa
không?”
“Em làm cái gì anh cũng thích ăn.
Đồ ăn em nấu có mùi vị gia đình.”
Kiều Huyền Hạo vừa gắp đồ ăn cho
Bạch Nhược Hy vừa thổ lộ.
Doãn Âm ngồi đối diện nhướn mày,
mang theo chút không vui: “Huyền
Hạo, đừng có làm phiền em chú
như vậy. Còn không để người ta ăn
cơm cho xong.’
Kiêu Nhất Xuyên cười nói: “Nó từ
nhỏ là như vậy. Không cần quan
tâm nó.”
An Hiểu cũng không vui nói xen vào:
“Bây giờ lớn rồi, quả thật không thể
quá thân thiết. Huyền Hạo, con phải
dùng mấy lời ngọt ngào này cho
bạn gái con đi.
Kiều Huyên Hạo hoàn toàn không
kiêng ky: “Ngay cả em gái con còn
dỗ không xong, có bản lãnh gì mà đi
dỗ bạn gái?”
Bạch Nhược Hy cười khổ, cúi đầu
ăn cơm.
Cô thấy sự yêu thương của anh hai
là trong sáng, nhưng mẹ và chị dâu
luôn cảm thấy quá đáng.
Lễ nào cô không nên được người
khác yêu chiều sao? Thân thế cô
không tốt thì không thể hưởng thụ
sự yêu thương của người khác?
Hoặc là do quá khát vọng được
thương yêu, người khác bố thí một
chút lòng tốt cho cô, cô đều tìm
cách báo đáp gấp mười lần.
An Hiểu hiếu kỳ nghiêng người qua,
cười nói: “Huyên Hạo, ở nước ngoài
có tìm được bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Con không còn nhỏ nữa, con xem
em ba con cũng sắp kết hôn. Sao
con còn không gấp chuyện hôn
nhân đại sự của mình?” An Hiểu
chau mày, ánh mắt thương yêu
giống như mẹ, nói đúng trọng tâm.
Ánh mắt yêu chiều của Kiều Huyền
Hạo nhìn về phía Bạch Nhược Hy,
dịu dàng mở miệng: “Làm bạn gái
của con điều kiện trước tiên là phải
đẹp hơn em con. Tạm thời chưa
phát hiện được cô nào đẹp hơn em
con cả. Cho nên không có nhìn
trúng ai hết.”
Sắc mặt An Hiểu trâm xuống, nhìn
Bạch Nhược Hy.
Khóe miệng Doãn Âm lộ ra nụ cưởi
khẩy, chế giễu nói: “Nhược Hy lớn
lên xinh đẹp, nhưng cũng không có
khuynh quốc khuynh thành. Con gái
đẹp hơn nó quá nhiều. Em gái chị
Doãn Nhụy đẹp hơn nhiều.”
Kiều Huyền Hạo cười nói: “Chị dâu,
đừng có đem đồ nhân tạo so với đồ
tự nhiên. Cơ bản là không thể so
được.’
Doãn Âm sững sờ, sắc mặt thay đổi,
đen tới cực điểm.
“Khu.” Kiều Huyền Phác thiếu chút
nữa cười sặc sụa. Lúc này chỉ có
anh mới dám cười. Anh cười như
vậy liền bị Doãn Âm hung hăng đạp
chân một cái.
Kiều Huyên Phác đau tới mức mặt
mày đều vặn vẹo. Dám cười đùa cô
vợ nhỏ, kết cục chính là thảm như
vậy.
Kiều Huyền Hạo vẫn mặt đầy ý cười.
Cho dù nói lời đắc tội với chị dâu
cũng không có người nào trách anh.
Lúc mọi người đều cười đùa vui vẻ
vừa ăn vừa nói, Kiều Huyền Thạc bị
bỏ quên ở một bên đã buông chén
không xuống, cầm lấy khăn ăn lau
miệng, lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ
từ từ dùng.”
Anh đứng dậy, buông khăn ăn
xuống xoay người rời khỏi bàn ăn.
Thức ăn trong chén người khác còn
chưa động qua, anh đã rời khỏi rồi.
Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng lạnh
nhạt của anh cũng không cảm thấy
ngon miệng nữa. Lại nhìn trong
chén đều là thịt rau mà Kiều Huyền
Hạo gắp cho cô.
Cô há miệng dùng sức ăn hết một
hơi, tâm tình cũng không tốt lên
được, cũng không thể vì người đàn
ông lãnh đạm thờ ơ đó mà cô phụ ý
tốt của anh hai.
An Hiểu buông đũa xuống, ngữ điệu
nặng nề nói: “Huyền Thạc nó có tâm
sự.”
Kiêu Nhất Xuyên: “Chúng ta ăn đi.
Nó mỗi ngày vì chuyện quốc gia đại
sự mà làm lụng vất vả. Công việc
nhiều là bình thường. Khó được nó
có thời gian về nhà. Đừng có quá để
ý lễ tiết làm gì”
Doãn Âm buông đũa, nhìn An Hiểu
nói: “Mẹ, mẹ rảnh thì tìm cậu ba nói
chuyện, xem ý tứ nó thế nào.”
An Hiểu gật đầu: “Mẹ sẽ đi. Huyền
Thạc không phải là đứa không giữ
lời. Nó đã nói năm nay sẽ kết hôn
thì nhất định sẽ kết hôn.”
Kiều Huyền Hạo đột nhiên nói một
câu: “Cậu ba nói sẽ kết hôn, nhưng
không có nói nhất định sẽ lấy Doãn Nhụy.”
Bạch Nhược Hy cả kinh, sững người.
Sắc mặt của người khác trở nên
nặng nề. Ánh mắt tràn đầy buồn râu
lo lắng.
Sau khi ăn trưa xong, Kiều Huyền
Hạo lấy một rương quà ra, ngồi ở
phòng khách phát cho người nhà.
Kiều Huyên Hạo lấy ra một phần
quà được đóng gói cẩn thận, quét
mắt nhìn bốn phía: “Cậu ba đâu?”