Chương Vị chua đầy phòng
“Chắc ở trong phòng làm việc.” An
Hiểu nói.
Kiều Huyên Hạo đứng lên, Bạch
Nhược Hy mắt tinh nhanh nhẹn lập
tức đứng dậy chặn trước mặt anh:
“Anh hai, em giúp anh câm quà đi
qua đó.’
Kiều Huyên Hạo chau mày nhìn
Bạch Nhược Hy.
Lửa nóng trong mắt Bạch Nhược Hy
vô cùng mạnh mẽ. Trong mắt của
người khác, hành vi này của cô
hoàn toàn không có đạo lý.
Thế nhưng Kiều Huyền Hạo nhìn ra
được, cô chỉ là đang tìm lý do tiếp
cận Kiều Huyền Thạc.
Anh cười đùa nói: “Em không sợ tòa
núi băng đó đông chết em sao?”
Bạch Nhược Hy cười cười: “Sợ, cho
nên anh đưa quà cho em đi, em gửi
cho. Em có chuyện muốn nói với
anh ba.”
Kiều Huyền Hạo đưa quà cho cô.
An Hiểu đứng dậy, không vừa lòng
nói: “Nhược Hy, quà của anh hai con
làm gì có chuyện để con đưa dùm?”
Bạch Nhược Hy nhìn về phía An
Hiểu, lạnh nhạt nói một câu: “Chỉ là
một phần quà mà thôi. Con lại
không giành công với ai.
Nói xong, cô cầm lấy quà trong tay
Kiều Huyền Hạo, đi vê hướng phòng sách.
Cô đứng trước cửa phòng sách hít
thở sâu, bình tĩnh lại tâm tình, sau
đó gõ cửa.
Gõ cửa hai lần cũng không có người
trả lời. Cô trực tiếp vặn cửa đi vào.
Để tay sau lưng khóa cửa, Bạch
Nhược Hy từ từ bước vào. Kiều
Huyền Thạc lúc này đang đứng
trước ban công quay lưng lại với cô.
Anh nghe điện thoại, một tay khác
đút vào túi quân. Bóng lưng mạnh
mẽ to lớn rất cô độc.
Cô đi vào trong, đứng cách xa anh
một mét liền dừng lại.
Anh chỉ nghe điện thoại lại không
có nói chuyện. Qua một hồi mới nói
một câu: “Được, cậu đi sắp xếp đi.”
Nói xong, anh buông điện thoại
xuống, quay lưng lại với Bạch
Nhược Hy im lặng không nói.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy anh đã
gọi điện thoại xong, thấp giọng mở
miệng: “Anh ba… Em giúp anh hai
cầm quà đến cho anh. Anh ấy ở
nước ngoài đem quà về cho anh
đó.”
Kiều Huyên Thạc xoay người, ánh
mắt thờ ơ lướt nhìn qua gương mặt
trăng nõn của cô, lại nhìn chằm
chằm vào hộp quà trong tay, tiến lên
hai bước nhận lấy.
Bạch Nhược Hy căng thẳng buông
tay. Đối diện với cặp mắt thâm thúy
đen như mực của anh, lời muốn nói
ra tới giữa miệng lại biến mất không
dấu vất.
Kiều Huyền Thạc mở hộp tại chỗ.
Trong hộp đặt một cái đồng hồ đeo
tay nổi tiếng. Ngữ khí của anh
không có nửa phần ấm áp nói: “Tôi
rất thích. Cảm ơn”
“Anh không cần nói cảm ơn với em.
Là anh hai tặng.
“Qùa của nó để cho cô tới tặng. Hai
người bọn cô cũng không phân anh
em rồi. Nói với ai cũng có gì khác
biệt?”
Kiều Huyền Thạc lướt qua bên
người cô, đi đến trước bàn tiện tay
ném xuống.
Bạch Nhược Hy xoay người nhìn về
phía Kiều Huyền Thạc, hít sâu một
hơi, từ từ nói: “Anh ba, anh cũng
nhìn thấy tình huống trong nhà. Bọn
họ đều rất kiêng ky chuyện này. Nếu
như để người nhà biết chúng ta
đăng ký rồi sẽ bị tức chết.”
Giọng điệu Kiều Huyền Thạc lạnh
nhạt nói: “Kết hôn là chuyện của tôi
và cô. Ai muốn chết thì cứ chết.
Không cần ngăn cản.”
“Anh… Bạch Nhược Hy tức đến
mức nắm chặt bàn tay, nhưng
không có cách nào nói tiếp.
Người đàn ông này thật hung ác.
Kiều Huyên Thạc cầm lấy xấp tài
liệu trên bàn, tùy tiện lật xem. Giọng
điệu lạnh nhạt mang theo chút ra
lệnh: “Bữa tối tôi muốn ăn măng xào.”
Bạch Nhược Hy sững người, bất tri
bất giác phát hiện trong miệng của
người đàn ông này mang theo vị chua.
Chỉ là cái yêu câu này đến quá đột
ngột, khiến cô có chút lúng túng
không biết làm thế nào. Sau khi
sững sờ mới phản bác: “Em không
biết trong nhà có măng không. Hơn
nữa măng phải ngâm một hai ngày
mới có thể nấu được. Anh đây là
làm khó em sao?”
Kiều Huyền Thạc đóng xấp tài liệu
lại, mồng dựa vào cạnh bàn, xoay
người nhìn Bạch Nhược Hy: “Vợ của
Kiều Huyền Thạc tôi phải làm được
ba điểm: Thứ nhất, cùng với người
mà tồi cho là đàn ông không được
có hành động thân mật. Thứ hai, kết
hôn rồi trước sau như một, không
nói chuyện ly hôn. Thứ ba, nếu như
muốn vào bếp, phải hỏi chông
muốn ăn gì.”
“Hả… Bạch Nhược Hy ngờ nghệch
nhìn anh. Tim trong giây phút đó có
chút mờ mị[t.
Cô sao mà ngửi được trong phòng
làm việc đầy mùi chua vậy?
Là ảo giác của cô sao?
Kiều Huyên Thạc nhìn bộ dạng ngốc
ngếch, ngơ ngẩn của cô. Bốn mắt
nhìn nhau, im lặng không nói nhìn
đối phương.
Anh đang tức giận. Cô đang nghi
ngờ. Không khí đột nhiên ấm áp hẳn lên.
Bạch Nhược Hy phản ứng lại, hắng
họng, thái độ cứng rắn nói: “Nếu
như em làm không được thì sao?”
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trầm
xuống: “Tôi phải thông báo chuyện
tôi đã kết hôn cho người trong nhà
biết.”
“Không được.” Bạch Nhược Hy căng
thẳng bước lên phía trước một
bước, nắm chặt tay căng thẳng
ngẩng đầu nhìn anh: “Em có thể làm
được. Anh đừng nói cho người
trong nhà biết.”
“Sớm muộn gì cũng biết.” Giọng
điệu của Kiều Huyền Thạc trâm
thấp mà âm u.
“Bây giờ không được. Bạch Nhược
Hy sốt ruột tới mặt đều trắng bệch,
hít thở không thông, nhỏ giọng nói:
“Anh không thể nói ra. Em nhất định
sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Kiều Huyên Thạc cúi đầu nhìn giày,
lộ ra nụ cười chua chát, yếu ớt hỏi:
“Còn đang nghĩ làm cách nào ly hôn
với tôi sao?”
Tâm tình của Bạch Nhược Hy xuống
thấp, giọng nói vô lực, lí nhí: “Doãn
Nhụy còn đang đợi anh.”
Doãn Nhụy, Doãn Nhụy, lại là Doãn
Nhụy…
Kiều Huyên Thạc nhắm mắt, hít sâu
một hơi, cố nhịn xuống cơn tức
giận.
Chết tiệt. Vậy người con gái anh đợi
lúc nào mới suy nghĩ cho anh?
“Tôi đã nói rõ với cô ta rồi. Cô ta yêu
ai đợi hay không là chuyện của cô
ta, không có liên quan gì tới tôi.”
Bạch Nhược Hy lắc đầu không thể
hiểu nổi: “Anh sao có thể tuyệt tình
như vậy?”
Kiêu Huyền Thạc cảm thấy không
thở nổi, trong lòng lướt qua tia đau
đớn, mở mắt phẫn nộ nhìn Bạch
Nhược Hy, lạnh lùng nói một câu:
“Cô thì chưa từng tuyệt tình sao?”
“Em?” Bạch Nhược Hy chỉ vào mũi
mình, mặt mày sững sờ.
Tại sao lại nói đến cô rồi?
Cô muốn ly hôn đối với anh mà nói
là tuyệt tình?
Từ trái ngược với tuyệt tình là chỉ…
Nhất thời, trong lòng Bạch Nhược
Hy run lên, ruột gan đánh trống
nhảy loạn không yên. Một từ trước
giờ không dám nghĩ tới nổi lên trong
đầu cô bây giờ.
Anh rung động rồi?
Tuyệt đối không thể. Người đàn ông
này là loài động vật máu lạnh.
Không có tim còn có thể rung động sao?
Kiều Huyền Thạc tránh khỏi ánh
mắt của cô, ngồi xuống ghế làm
việc, rút ra tập tài liệu lật xem.
Bạch Nhược Hy căng thẳng tiến lại
gần: “Anh ba, anh có ý gì?”
“Không có chuyện gì nữa thì đi đi.”
Kiều Huyền Thạc nghiêm túc xem
tài liệu. Thái độ ôn hòa hơn một
chút, nhưng giọng điệu vẫn lạnh
nhạt như cũ.
“Vừa nấy…
Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu, ánh
mắt sắc bén mà nghiêm khắc.
Lời Bạch Nhược Hy muốn nói mắc
trong cổ họng.
Anh hai nói không sai, tòa núi băng
này sẽ lạnh chết người.
Cô xoay người, lạnh nhạt ném lại
một câu: “Vậy em đi ra trước.’
Cho đến khi cửa bị đóng lại, Kiều
Huyền Thạc mới từ từ ngẩng đầu,
ánh mắt dịu dàng nhìn ra cửa.
Rời khỏi phòng làm việc, Bạch
Nhược Hy đi thẳng vào nhà bếp.
Lúc đi qua phòng khách, Kiều
Huyền Hạo gọi tên cô, An Hiểu chỉ
trích cô vội vã lỗ mãng nhưng cô
chẳng thèm để ý.
Xông vào trong nhà bếp, cô thở hổn
hển, lòng sốt ruột như lửa xém chân
mày: “Dì Thu, dì Thu…
Dì Thu đang làm việc trong nhà bếp
và một người làm khác đều bị dọa
sững sờ, căng thẳng: “Cô Nhược Hy,
xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có măng non không?”
“Nhanh, mau ngâm cho mềm…
“Dạ…” Dì Thu và người làm hai mắt
nhìn nhau, cả người đờ đẫn.
Bạch Nhược Hy mở tủ tìm kiếm:
“Tìm cho con.”
Dì Thu mau chóng lấy măng non ra,
hiếu kỳ hỏi: “Cô Nhược Hy gấp như
vậy là muốn ăn măng xào sao? Bây
giờ mới ngâm, thời gian có chút
gấp, chi bằng ra ngoài chợ mua
mãng tươi đi.”
Bạch Nhược Hy ngừng lại, cười nhìn
dì Thu: “Ý này không tồi, đầu óc con
sao ngốc thế chứ?”
Bạch Nhược Hy buông đồ trong tay
xuống, lại chạy ra khỏi nhà bếp
nhanh như gió.
Dì Thu gặng hỏi: “Cô Nhược Hy, cô
muốn đi đâu?”
“Đi siêu thị.’
“Dì sai người đi mua cho cô….
“Không cân đâu.”