Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Doãn Nhụy bị mắng tới nỗi
cả người sững sờ, không
dám tin nhìn Kiều Tiếu Tiếu
trước giờ luôn thân thiện với
cô ta lại đột nhiên nổi khùng
giống chó mà cắn mình
không nhả.
Bạch Nhược Hy càng há hốc
mồm. Lớn như vậy đây là lần
đầu cô nhìn thấy Kiều Tiếu
Tiếu nói đỡ lời cho mình, bảo
vệ cô. Điêu này khiến cô cảm
thấy được yêu thương mà sợ
hãi.
Kiêu Huyền Hạo lập tức
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
đứng dậy, nắm lấy cánh tay
Kiêu Tiếu Tiếu rồi ngượng
ngùng xin lỗi Doãn Nhụy:
“Doãn Nhụy, thật xin lỗi. Đứa
em họ này của anh còn chưa
ăn sáng nên tâm trạng
không được tốt. Em đừng có
để ý. Anh đưa nó đi ăn sáng
trước đây.”
Nói xong, anh kéo Kiều Tiếu
Tiếu rời khỏi, nhưng cô ta
vẫn tức giận mở mồm mắng
chửi: “Anh hai anh đừng kéo
em. Cái loại người đó rõ ràng
là đi kiếm chuyện với người
khác. Nhìn thì giống như
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
quan tâm nhưng có loại
quan tâm nào như vậy sao?
Chuyên môn hỏi chuyện
riêng tư, nhắm vào vết
thương của người khác.
Bạch Nhược Hy có bị làm
sao cũng không có liên quan
gì tới nó. Nó nhiều chuyện
vậy làm gì?”
“Tiếu Tiếu, bình tĩnh chút.”
Kiêu Huyền Hạo vừa nhỏ
giọng ra lệnh vừa kéo cô ta
ra khỏi nhà họ Kiều.
Trong phòng khách chỉ còn
lại Bạch Nhược Hy, cha mẹ
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
cô và Doãn Nhụy.
Đợi Kiều Tiếu Tiếu rời khỏi
rôi, Doãn Nhụy mới ngượng
ngùng xin lỗi: “Xin lỗi Nhược
Hy. Mình thật sự không phải
như Tiếu Tiếu nói đâu. Mình
chỉ là quan tâm cậu thôi.”
“Ừ” Bạch Nhược Hy mỉm
cười, trả lời: “Mình biết. Cảm
ơn cậu. Mình không sao.’
“Không sao thì mình yên tâm
rôi.” Doãn Nhụy cũng mỉm
cười.
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Bạch Nhược Hy nhìn nụ cười
của cô ta đã không còn phân
biệt được có mấy phần thật
lòng.
Rõ ràng là hận cõ, tại sao lại
còn muốn giả vờ đối tốt với
cô, giống như là người không
có chuyện gì vậy?
Là để cho người khác nhìn
sao?
Kiêu Nhất Xuyên kéo tay An
Hiểu đứng dậy: “Nhược Hy,
cha đưa mẹ con lên lâu nghỉ
ngơi một chút. Một ngày một
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
đêm không ngủ, già cả rồi
chịu không được.’
“Dạ. Bạch Nhược Hy đứng
dậy, rồi tiên bọn họ rời đi.
Nhất thời phòng khách yên
tính lại.
Doãn Nhụy dựa vào ghế
sofa, cúi đâu nhìn nhìn móng
tay. Người đều đi hết rồi, thái
độ của cô ta cũng thả lỏng
hơn nhiều.
Lúc này dì Thu mới đi ra, nhìn
Bạch Nhược Hy nói: “Cô
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Nhược Hy, bữa sáng đã làm
xong rồi. Cô có thể qua ăn
rôi đó.”
“Cảm ơn dì, dì Thu.” Bạch
Nhược Hy cảm ơn. Dì Thu
cười cười rồi trở lại nhà bếp
tiếp tục làm việc.
Bạch Nhược Hy im lặng ngồi
xuống bên cạnh Doãn Nhụy,
khách khí mà hỏi: “Doãn
Nhụy, cùng đi ăn sáng đi.
Doãn Nhụy không lên tiếng.
Sắc mặt cô ta lạnh lùng, từ
từ đứng dậy giống như
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
không nghe thấy lời của cô
sau đó xoay người đi lên lầu.
“Doãn Nhụy….
Doãn Nhụy không dừng lại,
trực tiếp xem cô như không
khí.
Bạch Nhược Hy đứng giữa
phòng khách nhìn bóng dáng
lạnh lùng đó mà lòng thất
vọng từng đợt.
Xem ra cô đoán không sai.
Doãn Nhụy hận cô. Tất cả
quan tâm đều là để cho
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
người khác nhìn mà thôi.
Mà lúc này, cô lại nghĩ đến
đồ vật ở bên người Doãn
Nhụy nên liên vội vàng tiến
lên vài bước gọi với theo:
“Doãn Nhụy, sợi dây chuyền
còn đó không?”
Doãn Nhụy chấn động, nhất
thời dừng bước, quay lưng về
phía cô không cử động.
Nhìn thấy sống lưng Doãn
Nhụy cứng đờ giống như có
chút căng thẳng, cô mới lạnh
nhạt mở miệng: “Mình muốn
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
thương lượng với cậu một
chuyện. Có thể giao sợi dây
chuyên đó cho mình không…”
Doãn Nhụy quay lưng về phía
Bạch Nhược Hy mà cưởi
khẩy đây châm chọc: “Mày
cướp đàn ông của tao rồi,
bây giờ còn muốn chú ý tới
dây chuyền của tao sao?
Bạch Nhược Hy, làm người
đừng có mà quá đáng quá.
Cẩn thận bị sét đánh chết
đó.”
Lời này khiến tim Bạch
Nhược Hy đau đớn. Cô im
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
lặng không nói nữa.
Cuối cùng cô cảm thấy bản
thân đã thiếu nợ Doãn Nhụy
cho nên cô ta nói cái gì hay
mắng cái gì cũng đều không
sao cả.
Doãn Nhụy tiếp tục đi lên lâu,
trở vê phòng của mình.
Bạch Nhược Hy từ từ xoay
người đi vào bàn ăn sáng.
Một người ăn bữa sáng
phong phú đầy bàn mà cô
chỉ muốn nhét đầy bao tử
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
mà thôi.
Cô nghĩ tới giọng người phụ
nữ mà mình đã mơ hồ nghe
thấy. Cái gì mà vĩnh hằng,
vĩnh sinh, bất diệt?
Vĩnh Hằng. Cô biết nó là một
sợi dậy chuyền. Còn phía sau
là có ý gì?
Cuối cùng, Bạch Nhược Hy
mau chóng ăn chút đồ lót
dạ. Sau khi lấp đầy bao tử
liên lập tức chạy lên lầu trở
vê phòng đóng cửa lại.
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Điện thoại đầy pin rôi cô mới
lấy bút ra lên mạng tìm.
Cô tìm ba từ khóa: Vĩnh
Hãng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt.
Tài liệu tìm được khiến cô
không nhịn được mà kinh
ngạc.
Cả thế giới có ba loại truyền
thuyết.
Vĩnh Hằng là miếng ngọc
hiếm có. Bất Diệt là phật
châu có linh tính. Còn Vĩnh
Sinh là một cây nhân sâm
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
vạn năm.
Ba cái này đều là bảo vật quý
giá nhất trên thế giới. Giá trị
không thể đo lường. Mà Bất
Diệt còn là linh hôn của một
quốc gia, là nơi ký thác tỉnh
thần của người dân nước
láng giêng, cũng được coi là
thần vật của tôn giáo tín
ngưỡng.
Còn Vĩnh Sinh là một củ
nhân sâm vạn năm?
Nếu như không phải là nói
khoác thì củ nhân sâm này
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
đã tôn tại từ kỷ .Jura tới giờ.
Cái này quả thật là quý giá.
Bạch Nhược Hy lại xem
thêm, còn có thêm một cách
nói nữa. Đó chính là ba loại
đồ vật trong truyên thuyết
này tập hợp linh khí của đất
trời. Người đeo Vĩnh Hằng và
Bất Diệt lại ăn thêm Vĩnh
Sinh sẽ có thể trở nên bất tử,
không già không chết cũng
không thể bị tiêu diệt.
Bạch Nhược Hy chỉ xem qua
tờ giấy ghi lại lời thân liền
không còn gì để nói mà gập
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
máy tính lại.
Loại chuyện thân thoại hoàn
toàn không có căn cứ này
không đáng để tin. Cô đại
khái đã đoán được người bí
ẩn tại sao lại gấp gáp muốn
có được ba loại đồ vật này
rồi.
Đổi thành bất cứ người nào
tham tiền tài của cải khác
cũng đều không cảm thấy
phí công. Ai cũng đều muốn
CÓ.
Cô biết Vĩnh Hằng rất quý
nhưng lại không ngờ nó lại là
một trong số ba truyền
thuyết của thế giới. Giá trị
của món đồ này căn bản
không thể đo lường được.
Nếu như Kiều Huyền Thạc đã
biết giá trị của Vĩnh Hằng mà
còn khăng khăng cố chấp
muốn tặng cho Doãn Nhụy.
Vậy có thể nhìn ra được đây
mới đúng là tình yêu thật sự.
Tâm tình của cô khó lòng
bình tĩnh.
Bạch Nhược Hy tắt máy tính
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
rồi vào phòng vệ sinh tắm
rửa gội đầu. Trong lòng buồn
phiền, do dự không biết rốt
cuộc có nên nói cho Kiều
Huyền Thạc hay không.
Điều cô lo lắng nhất là bên
người Kiêu Huyền Thạc còn
có tai mắt của người bí ẩn.
Rốt cuộc người đó là ai?
Hai mươi phút sau.
Bạch Nhược Hy quấn khăn
tắm đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên đầu còn quấn khăn màu
trắng.
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Cô đứng giữa phòng mà cả
người đột nhiên cứng đờ.
Thân thể đứng chết trân,
nắm chặt lấy cái khăn đang
quấn trước ngực. Cô sững sờ
nhìn người đàn ông đang
ngôi trên giường của mình.
Khoảnh khắc đó, cô bị dọa
tới nỗi tim như ngừng lại vài
giây. Hơi thở trở nên hỗn
loạn. Gương mặt trong phút
chốc nóng như phát sốt.
Cô căng thẳng nói không
thành lời.
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
Kiêu Huyên Thạc ngồi bên
mép giường, cúi người. Tay
chống lên đầu gối đặt lên
môi. Mắt nhìn xuống dưới
đất như đang trâm tư suy
nghĩ.
Nghe thấy tiếng bước chân
của cô anh mới từ từ ngồi
thẳng lưng lại. Thế nhưng khi
nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt liền chấn động. Ánh mắt
anh cũng thay đổi, khẽ chau
mày, cố sức che giấu phản
ứng trong lòng của bản thân.
Anh cứ thế mà nhìn chằm
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
chằm vào Bạch Nhược Hy.
Cô như đóa hoa mới nở, đẹp
đến nỗi khiến người ta cảm
thấy nghẹt thở.
Bờ vai trân trắng ngân lộ ra
ngoài, khăn cũng không thể
che được hết thân hình đây
mê hoặc của cô khiến ham
muốn của anh sắp bị phá vỡ
giới hạn.
Đôi chân thon dài khiến
người khác không thể dời
mắt, có loại cảm giác khiến
bất cứ thằng đàn ông nào
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
cũng đều muốn phun máu
mũi tại chỗ.
Kiêu Huyền Thạc không xác
định được cô cao bao nhiêu
nhưng do khăn tắm ngắn
nên lộ ra những hình ảnh
kích thích thị giác vô cùng.
Không phải là thứ mà đàn
ông bình thường có thể chịu
nổi.
Anh đi vào không đúng lúc,
trong phút chốc sự ngượng
ngùng lan khắp cả phòng.
Không khí trở nên ngột ngạt
giống như thiếu ô xy. Tiếng
Chương Vĩnh Hằng, Vĩnh Sinh, Bất Diệt
hít thở của hai người cũng
trở nên gấp gáp.
Anh… anh… ba, sao anh lại
tới đây?” Bạch Nhược Hy
căng thẳng, giọng nói cũng
run run. Lỗ tai đều nóng lên.
Bị ánh mắt nóng rực của đàn
ông nhìn chăm chằm như
vậy khiến cả người cô đều
cảm thấy như muốn phát
sốt.