Chương Xin lỗi
“Huyền Hạo, Nhược Hy vừa trở lại.
Con để con bé ngồi xuống có gì từ
từ nói được không?” Kiều Nhất
Xuyên nói.
Bạch Nhược Hy lại ngẩng đầu nhìn
qua cửa phòng làm việc. Kiều
Huyền Thạc đang cúi đầu thì thâm
với người bên cạnh vài câu.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Nhìn thấy những người đó vì cô mà
bôn ba ngược xuôi, trong lòng Bạch
Nhược Hy rất cảm kích, cũng rất hổ
thẹn. Lãng phí nhiều vật lực nhân
lực như vậy để tìm cô sao?
Đoàn xe đông nghìn nghịt và quân
đội cùng rút lui.
Người trong phòng khách cũng có
Chương Xin lôi
chút bình tĩnh lại, ngôi xuống ghế
sofa, hít thở sâu rồi thở dài nói:
“Không có việc gì rôi. Bình an quay
về là tốt rồi.”
Kiêu Huyền Hạo xác định được
Bạch Nhược Hy khỏe mạnh, nhất
thời lộ ra nụ cười kích động. Lúc này
tâm trạng anh ta không giống như
lúc trước lại ôm Bạch Nhược Hy lần
nữa mà cảm khái nói: “Cảm ơn trời
đất phù hộ. Không có việc gì thì
tốt…
“Ôm đủ chưa?” Kiều Tiếu Tiếu tức
giận hét một câu. Lời nói tràn đầy
căm tức lẫn ghen ghét.
Một tiếng này làm chấn động cả
nhà khiến mọi người đều châm
chậm nhìn về phía cô. Lúc này Kiều
Huyền Hạo mới buông Bạch Nhược
Chương Xin lỗi
Hy ra. Anh không để ý tới ánh mắt
của người khác mà sờ sờ má cô,
ấm áp nói: “Đói chưa? Để anh sai
người nấu chút đồ ăn cho em. Ăn
no rôi mới có sức nói với mọi người
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Cuối cùng ấm áp nhất vẫn là anh
hai của cô.
Bạch Nhược Hy đã đói tới hai mắt
trăng dã, bụng dán vào lưng rồi nên
mới vội vàng gật đầu.
Kiều Huyền Hạo lập tức thả tay cô
ra, ra lệnh cho dì Thu: “Dì mau
xuống bếp làm chút đồ mà Nhược
Hy thích ăn nhất đi.”
“Dạ.” Dì Thu xoay người chạy vào
nhà bếp.
Chương Xin lôi
Kiêu Huyền Hạo nắm lấy tay Bạch
Nhược Hy đi về phía sofa. Doãn
Nhụy mỉm cười nói: “Chẳng trách
Nhược Hy nhà chúng ta lại thích
anh hai như vậy. Hóa ra anh hai đối
với Nhược Hy là thật lòng thật dạ.
Tốt đến nỗi không còn lời gì để nói
rồi.
Bạch Nhược Hy cười gượng. Bây giờ
đối mặt với Doãn Nhụy, cô luôn có
một chút cảm giác ngượng ngùng.
Không biết cô ta thật lòng muốn cái
gì.
Không biết tâm tình của cô ta bây
giờ là thế nào mà chỉ hoàn toàn dựa
vào phán đoán.
Kiêu Huyền Hạo cũng hoàn toàn
không kiêng ky gì trả lời: “Anh hai
Chương Xin lỗi
em đối với em cũng không tệ đâu.”
Doãn Nhụy gật đầu, mỉm cười:
“Đúng vậy, anh em đối với em rất
tốt”
Hai anh em Kiều Nhất Xuyên và
Kiều Nhất Hoắc đứng kế bên ông,
một phải một trái mà im lặng nhìn
Bạch Nhược Hy.
Ánh mắt của ba người lớn khiến
Bạch Nhược Hy hoảng loạn. Lúc đi
đến phòng khách, cô liền cúi người
chào bọn họ, xin lỗi: “Ông nội, cha,
chú hai, con xin lỗi đã để mọi người
lo lắng.”
Kiều Nhất Hoáắc vĩnh viễn đều mang
theo nụ cười hòa nhã, thật thà chất
phác khiến người khác có cảm giác
rất thân thiết: “Nói xin lỗi làm gì, đều
Chương Xin lỗi
là người một nhà cả.
Kiều Nhất Xuyên nhẹ giọng: “Không
có gì thì tốt. Chúng ta đều lo lắng
cho con. Mẹ con cũng khóc lóc hết
một ngày đó.”
Bạch Nhược Hy không nhịn được
mà quay đầu nhìn lại. Cô nhìn về
phía mẹ đang đứng ở phía sau, ánh
mắt tràn đầy hoài nghi.
Mẹ cô sẽ khóc sao?
Thật sự sẽ vì lo lắng cho cô mà
khóc sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy cặp mắt đỏ
au của An Hiểu còn vương nước
mắt, vành mắt sưng lên là dấu hiệu
của việc đã khóc qua một trận thì
trong lòng cô mới đau thắt lại.
Chương Xin lôi
Cô vẫn luôn tưởng bản thân bị bỏ
quên, bị từ bỏ, là đứa con bị cha mẹ
căm ghét.
Hóa ra mẹ cô cũng sẽ lo lắng cho
cô, sẽ khóc vì cô.
Kiều Huyền Bân ôm lấy Doãn Âm,
mỉm cười: “Nhược Hy, anh cả chị cả
vì tìm em cũng trắng đêm không
ngủ. Bây giờ anh chị đi ngủ bù. Em
nói lại mọi chuyện với cậu ba. Mấy
chuyện bắt hung thủ này bọn anh
giúp không được rồi.”
Bạch Nhược Hy vội vàng cúi người
xin lỗi: “Xin lỗi anh cả chị dâu. Em
đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Kiều Huyền Bân đẩy đẩy mắt kính,
vừa ngáp vừa nói: “Người một nhà
đừng nói mấy lời khách sáo vậy
Chương Xin lôi
nữa. Tụi anh đi trước đây.”
Bạch Nhược Hy liền tiễn anh cả và
chị dâu rời khỏi.
Chú hai và Kiều Đông Lăng cũng
đẩy ông rời đi, đi rồi còn nói:
“Nhược Hy, bác đưa ông về nghỉ
ngơi trước. Chuyện bắt hung thủ cứ
giao cho anh ba con đi.”
“Dạ, mọi người vất vả rồi. Con thật
sự xin lỗi.” Bạch Nhược Hy liên tiếp
cúi người.
Kiều Tiếu Tiếu không đi mà đứng
bên cạnh Kiều Huyền Hạo. Cả người
tức giận, trừng mắt nhìn Bạch
Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy từ từ đi đến trước
mặt An Hiểu, dịu dàng nói nhỏ: “Mẹ,
Chương Xin lôi
con xin lỗi đã để mẹ lo lắng.”
An Hiểu chớp đôi mắt đỏ hoe,
nghẹn ngào: “Người con nên xin lỗi
nhất là anh ba con. Con không biết
nó vì tìm con mà muốn dẫn hết
quân đội cả nước đi rồi.”
Lúc này, Bạch Nhược Hy mới từ từ
nhìn về phía cửa phòng làm việc.
Vậy mà Kiều Huyền Thạc đã không
còn ở đó nữa. Một câu thăm hỏi
cũng không có mà đã rời đi rồi.
Lòng cô nhất thời trống rỗng, rất
thất vọng.
Người mà trên đường cô muốn gặp
nhất, muốn nắm tay nhất là anh.
Vậy mà khi cô trở vê nhà, người bình
tĩnh nhất, lạnh nhạt nhất cũng là
Chương Xin lôi
anh.
Kiều Nhất Xuyên tò mò kéo Bạch
Nhược Hy ngồi xuống sofa hỏi:
“Nhược Hy, nói với cha, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hy nhất thời khó xử.
Cô không biết nên nói gì mới tốt. Dù
sao sự thật cũng không thể nói lung
tung ra ngoài.
Lúc Bạch Nhược Hy còn đang do
dự, Doãn Nhụy đã xen vào: “Nhược
Hy, nghe bọn họ nói cậu đang đợi xe
bên đường thì bị người ở trong một
chiếc xe màu đen kéo lên xe. Sau
đó thì mất tích rồi. Đám người đó
rốt cuộc là bạn cậu hay là người xấu
vậy?”
Chương Xin lôi
Bạn?
Bạch Nhược Hy cả kinh, nghi ngờ
nhìn Doãn Nhụy. Nghi ngờ này thật
sự khiến người khác không còn gì
để nói.
Nhưng câu này lại có hiệu quả, sắc
mặt của An Hiểu và Kiều Nhất
Xuyên thay đổi, nghi ngờ nhìn cô.
Ngay cả Kiều Huyền Hạo cũng
tưởng nghe lầm rồi, càng quá đáng
hơn là Kiều Tiếu Tiếu lại châm chọc
nói: “Nói không chừng thật là bạn
bè đó. Xem camera không phải chỉ
thấy có hai cánh tay ló ra thôi sao?
Hơn nữa cũng không nhìn thấy
Bạch Nhược Hy giãy giụa. Bây giờ
nó lại bình an vô sự trở về, nói
không chừng là chơi đùa bên ngoài
đủ rồi mới chịu về nhà đó.”
Chương Xin lỗi
An Hiểu sốt ruột, nghiêm khắc nói:
“Nhược Hy, con nói đi. Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhược Hy căn bản không
muốn giải thích. Bị bắt cóc như vậy
mà lại biến thành bộ dạng ăn chơi
phóng túng rồi.
“Con bị cướp… bị bắt tới nơi hoang
vắng không người. Bị cướp hết tiên
rồi. Không tiền không điện thoại lại
ở nơi không có ai cho nên bây giờ
mới về tới nhà.”
Nói dối nhiều rồi liền trở nên nhẹ
nhàng, “ngựa quen đường cũ” như
vậy.
Bạch Nhược Hy không thể không
khâm phục năng lực của bản thân.
Loại nói dối vô hại này khiến cô cảm
Chương Xin lôi
thấy rất mệt mỏi. Bởi vì không có
người có thể tin tưởng nên cô chỉ có
thể nói dối lấp liếm cho qua.
Doãn Nhụy nhướn mày, lạnh nhạt
hỏi: “Bắt cóc cậu, còn cướp hết
tiền? Vậy túi cậu…
“Trong túi bị cướp sạch rồi, chỉ còn
lại cái túi không thôi.” Bạch Nhược
Hy căng thẳng đẩy đẩy túi mình,
nuốt ngụm nước bọt.
Doãn Nhụy chau mày, ánh mắt tràn
đầy nghi ngờ. Cô ta quan sát kỹ rồi
từ từ nói: “Cậu xinh đẹp như vậy,
bọn chúng lại không làm gì cậu
sao?”
Lời này liền kích thích Kiều Tiếu
Tiếu. Cô ta đột ngột đứng bật dậy,
giống như nhím xù lông mà quát hỏi
Chương Xin lỗi
Doãn Nhụy: “Mày rất hy vọng nó bị
người ta động tay động chân sao?
Mày rất muốn nó vào địa ngục có
phải không? Con người mày sao có
thể âm hiểm như vậy?”
Doãn Nhụy cả kinh, nhìn Kiều Tiếu
Tiếu đột nhiên tức giận mà lúng
túng giải thích: “Tiếu Tiếu, mình
không có ý đó. Cậu ấy là bạn thân
mình. Mình sao có thể nghĩ như vậy.
Mình chỉ là quan tâm…”
“Giờ nó an toàn quay về rồi, không
phải được rồi sao?” Kiều Tiếu Tiếu
tức giận tới mức hai mắt đỏ hồng,
giống như sư tử cái bị mất khống
chế: “Mày hỏi cái gì mà hỏi? Nếu
như nó thật sự bị người ta làm gì rồi,
mày hỏi thì có ích gì? Sẽ thay đổi
được cái gì sao? Nó bị cướp tiền thì
mày có thể cho nó tiền. Nếu như bị
Chương Xin lôi
động tay động chân gì thì có phải
mày có thể trả trinh tiết lại cho nó
không? Mày còn nói lời dư thừa như
vậy…
Truyen.one xin giới thiệu nhiều truyện hay khác cho bạn đọc
Cha của cục cưng là một tổng tài Chàng rể cực phẩm Bác sĩ thiên tài giang bắc minh Yêu phải tổng tài tàn phế Con dâu của nhà giàu Tổng tài phu nhân có thai rồi Y võ song toàn Sủng vợ lên trời Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh Cô vợ xấu xí hà tịch nghiên Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ trọc