Chương Tham dự
Cô xoay người nhìn về phía cửa.
Doãn Nhụy nhíu mày tiến vào.
Không có gõ cửa, không nói chuyện
mà chỉ có tiếng bước chân nặng nà.
Ánh mắt cô ta lại nhìn chằm chằm
vào Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy trước tiên là cả
kinh, rồi sau đó đứng bật dậy. Nhìn
thấy ánh mắt sắc bén của Doãn
Nhụy, cô liên cảm thấy bản thân
giống như là kẻ cắp vậy.
Sau khi tiếng bước chân dừng lại,
Kiều Huyên Thạc mới nắm tay lại,
tức giận hét một câu: “Đi ra ngoài.”
Giọng nói ra lệnh này dọa Bạch
Nhược Hy một trận, sững sờ nhìn về
phía Kiều Huyền Thạc.
Chương Tham dự
Cô vào lâu như vậy rồi, thoa thuốc
băng bó, giải thích xin lỗi với anh
mà anh lại hoàn toàn không để ý.
Vậy mà Doãn Nhụy vừa bước vào,
anh đã muốn mau chóng đuổi cô đi
sao?
Doãn Nhụy im lặng không phát ra
tiếng, hoàn toàn không sợ hãi gì
mệnh lệnh của Kiều Huyền Thạc. Cô
ta chỉ im lặng nhìn Bạch Nhược Hy.
Ánh mắt cũng lạnh lùng như vậy.
Bạch Nhược Hy nhìn nhìn Kiều
Huyền Thạc nằm trên giường không
động đậy, lại nhìn Doãn Nhụy. Cô
cảm thấy bản thân giống như người
ngoài nên ngại ngùng đi qua bên
người Doãn Nhụy.
Lúc đi ngang qua nhau, Doãn Nhụy
mới thấp giọng nói một câu: “Lúc đi
Chương Tham dự
ra ngoài thì đóng cửa lại.”
Bạch Nhược Hy không trả lời lại mà
bước nhanh rời khỏi.
Kiêu Huyền Thạc nắm chặt tay lại
nghe thấy tiếng bước chân là của
Bạch Nhược Hy.
Đột nhiên anh ngồi bật dậy. Ánh
mắt mơ hồ nhìn ra cửa nhưng đã
muộn rồi, Bạch Nhược Hy đã đóng
cửa lại. Trong phút chốc sắc mặt
anh đen tới cực điểm. Doãn Nhụy
nhìn ánh mắt thất vọng của Kiều
Huyền Thạc, khí lạnh đang lan tràn
khắp cả phòng.
Cô ta lạnh nhạt mở miệng: “Rất rõ
ràng, Bạch Nhược Hy tưởng người
anh muốn đuổi đi là nó.”
Kiêu Huyền Thạc từ từ hít sâu một
hơi, nâng tay được băng bó lên rồi
nhíu mày nhìn.
Quả nhiên liếc mắt nhìn một cái liên
biết không phải là người học y. Chỉ
là vết thương nhỏ mà còn có thể
băng bó giống như xác ướp vậy?
Không thoáng khí cũng sẽ ảnh
hưởng đến sự phục hồi của vết
thương.
Kiêu Huyền Thạc từ từ gỡ băng tay
ra, lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi có chuyện
gì?”
“Lúc em vừa bước vào hình như
nghe thấy Bạch Nhược Hy nói gì đó
với anh. Xem ra em đã làm phiền
hai người rồi.” Sắc mặt Doãn Nhụy
lạnh nhạt, giọng điệu cũng không hề
có chút độ ấm nào.
Kiêu Huyền Thạc gỡ băng y tế trong
tay ra. Anh đứng dậy đi đến bên
cạnh bàn tìm kéo cắt một cái. Cắt
đến phân nửa mới vừa buộc vừa
nói: “Đã biết làm phiền thì tôi kêu ra
ngoài sao còn ở lại làm gì?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói đi.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng
phun ra một câu. Trong lòng rất
không thoải mái.
“Em cảm thấy chuyện Nhược Hy bị
bắt cóc có ẩn tình gì đó. Hình như
nó đang nói dối chúng ta.”
Kiều Huyền Thạc sững người,
ngừng tay lại. Ánh mắt cũng trở nên
xa cách, từ từ nhìn vê phía Doãn
„Thương Tham dự
Nhụy: “Cô vào đây là muốn nói
chuyện này?”
“Chuyện này rất nghiêm trọng.”
“Cô ở đây làm khách. Không cần
quan tâm tới quá nhiêu chuyện như
vậy.
“Nó lãng phí của anh hết bao nhiêu
thời gian quân lực rồi?” Doãn Nhụy
tức giận nắm chặt tay, lại căm giận
bất bình bổ sung thêm: “Em không
hiểu nổi anh nhìn trúng loại phụ nữ
này ở điểm nào? Thân thế nó không
rõ ràng, miệng còn đầy lời nói dối.
Tính cách lại hướng nội, gió chiều
nào ngã chiều đấy. Cũng chỉ có một
mình em tình nguyện để ý tới nó mà
thôi. Nó còn có tiếng là sinh hoạt
bừa bãi…
hương Tham dự
“Đủ rôi.” Kiều Huyền Thạc tức giận
hét một câu. Anh nắm chặt tay xoay
người nói với Doãn Nhụy một câu:
“Đừng có mà chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng
bạn bè cô. Đây cũng không phải là
hành vi của người cao quý, có học
thức nên có.
“Bạn bè?” Doãn Nhụy cưởi khẩy một
tiếng, rất châm chọc nói: “Nó còn
tính là bạn bè sao? Rõ ràng biết em
sắp kết hôn với anh rôi mà còn
nhúng tay vào.”
Kiều Huyên Thạc nheo cặp mắt
nguy hiểm lại, từ từ tiến lại gân
Doãn Nhụy. Giọng nói trâm thấp
như ma quỷ, lạnh lùng mở miệng:
“Tôi đồng ý nhất định sẽ cưới cô lúc
nào vậy?”
“f ”
… Doãn Nhụy im lặng, nắm chặt
tay. Cô ta cắn chặt môi nhìn Kiều
Huyền Thạc. Ánh mắt tràn đây hận
ý.
Kiêu Huyền Thạc hít sâu một hơi.
Giọng điệu cũng hòa hoãn lại. Bởi vì
biết ơn cứu mạng của cô ta nên anh
mới nhãn nhịn từ từ nói: “Cô biết
trong lòng tôi chỉ có một người con
gái, cũng biết tôi cả đời này không
lấy ai ngoài cô ấy. Tôi đã hứa với cô
trước ba mươi tuổi còn không lấy vợ
thì sẽ lấy cô. Trước khi tôi còn chưa
tới ba mươi tuổi, cô không nên kỳ
vọng quá nhiều.”
“Em biết…” Doãn Nhụy nỉ non, miệng
hơi run rẩy hít thở. Trong lòng rõ
ràng khó chịu đến nỗi hít thở không
thông: “Em chỉ muốn biết Bạch
Nhược Hy có chỗ nào so được với
em?”
Kiêu Huyền Thạc im lặng.
Doãn Nhụy không cam tâm. Mắt
rơm rớm nước mắt. Giọng điệu
cũng nặng nề hơn vài phần: “Rốt
cuộc anh yêu nó ở điểm nào?”
Kiều Huyền Thạc cười khổ. Giọng
điệu trở nên vô lực, thậm chí còn bi
thương hơn cả Doãn Nhụy: “Nếu
như tôi biết tôi yêu cô ấy ở điểm
nào vậy thì cũng không gọi là yêu.
Chuyện bi ai nhất là tôi căn bản
không cảm thấy cô ấy có chút ưu
điểm nào mà vẫn yêu hết thảy mọi
thứ của cô ấy.”
Doãn Nhụy cắn môi, nước mắt rơi
đây mặt. Cô ta nắm chặt tay, móng
tay cắm sâu vào da thịt, hận không
thể bấm đến chảy máu.
Kiêu Huyền Thạc nâng tay lên, nhìn
vết thương đã được băng bó thì
thào nói: “Khờ tới nỗi ngay cả băng
bó cũng không biết. Tôi rất hưởng
thụ quá trình cô ấy chăm sóc cho
tôi. Cô lại tới cản đường.”
“Kiều Huyền Thạc, anh đúng là một
thằng điên.” Doãn Nhụy cắn răng,
tức giận không có chỗ bộc phát.
Giọng nói cũng lớn hơn vài phần,
gào thét: “Anh sẽ hối hận.”
Kiều Huyền Thạc cười khổ, cúi đầu
nhìn dải băng trên cánh tay, nhẹ
nhàng nói: “Mười năm trước tôi đã
hối hận rồi. Hối hận đã yêu Bạch
Nhược Hy nhưng không có ích gì.
Cho dù là người có ý chí kiên định
thế nào cũng không thắng được
khát vọng trong lòng.”
Doãn Nhụy đưa tay lau nước mắt
trên má. Cô ta ngẩng đầu nhìn trần
nhà hít thở sâu, bình tĩnh lại vài giây
mới nghiêm túc nhìn anh nói:
“Huyền Thạc, để em đợi anh có
được không? Đợi anh chán ghét
Bạch Nhược Hy. Loại con gái như
nó giống như cuốn sách không có
màu sắc gì. Bây giờ anh chỉ là có
không được nó mà thôi. Một khi
anh có được nó rồi sẽ phát hiện nó
chỉ là một đứa rất vô vị, đơn giản
ngốc nghếch, tầm thường dễ hiểu,
còn rất dễ dàng khiến người khác
cảm thấy nhạt nhẽo.”
Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười cao
thâm khó lường nhìn Doãn Nhụy
hỏi: “Bình thường cô thích đọc sách
gì?”
Doãn Nhụy sững sờ, ngừng lại vài
Chương Tham dự
giây rồi nói: “Mấy loại sách kinh
điển em đều thích. Còn có thơ, tản
văn với một số tác phẩm nổi tiếng.
Phạm vi đọc sách của em rất rộng.”
Kiêu Huyền Thạc cười cười, lãnh
đạm nói: “Tôi không thích đọc sách.
Nếu như muốn xem thì chỉ xem tiểu
thuyết thôi.”
Doãn Nhụy sững sờ, thân thể cứng
ngắc đứng im tại chỗ.
Kiều Huyền Thạc lướt qua bên
người cô, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
“Đừng có đợi nữa. Cho dù không có
Bạch Nhược Hy, tôi cũng không
thích loại người như cô.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng.
Lúc Kiều Huyền Thạc đẩy cửa
Chương Tham dự
phòng Bạch Nhược Hy lần nữa, cô
đã ngủ say trên giường rồi.
Sáng ngày hôm nay, mọi người đều
đang ngủ bù.
Người đàn ông mệt mỏi nhất lại
đang đứng bên cạnh giường Bạch
Nhược Hy mà nhìn bộ dáng ngủ say
của cô.
Anh đúng lúc không dễ ngủ. Lúc cô
chạy tới đã khiến anh tỉnh lại, còn
nói với anh một hồi. Lúc anh còn
muốn tiếp tục nghe thì cô đã chạy
về phòng ngủ rồi?
Rốt cuộc muốn giải thích hiểu lầm
gì với anh?
Tại sao cô lại che giấu sự thật bị bắt
cóc?
Kiêu Huyền Thạc chống tay lên trán.
Mặt trời chiếu vào có chút đau đớn.