Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Kiều Huyền Thạc đút một tay vào
túi, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa
sổ. Bạch Nhược Hy chỉ gọi hỏi ngày
mai anh có trở về hay không.
Đợi cô nói chuyện nhưng chỉ thấy cô
luôn im lặng.
Anh hít sâu một hơi, chỉ có thể tự
tìm chủ đề: “Chiêu ngày mai tôi sẽ
“Ờ.” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng trả
lời.
Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng
cô rất yếu ớt. Tâm tình nhất định rất
tệ. Anh không biết tại sao tâm trạng
cô lại kém như vậy mà chỉ toàn dựa
vào phán đoán mà ra.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
tôi không?”
“Không có.”
“ỪI” Kiều Huyền Thạc thất vọng trả
lời lại một tiếng. Bạch Nhược Hy
quả thật thuộc loại có thể kết thúc
mọi chủ đề.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Kiều Huyền Thạc quay đầu nhìn
nhìn phòng họp, rồi lại xoay người
nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọng điệu dịu
dàng: “Không có chuyện gì thì tôi tắt
máy đây.”
“Bái bai.”
Bạch Nhược Hy sốt ruột ngắt điện
thoại.
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Kiều Huyền Thạc nhíu chặt mày, từ
từ buông điện thoại xuống rồi nhìn
vào màn hình. Cái này quả thật là
không chút do dự nào mà ngắt máy.
Mặc dù không nỡ nhưng quả thật
điện thoại đã ngắt rồi.
Anh nắm chặt điện thoại quay về
phòng họp. Sau khi bỏ điện thoại
xuống, trong phút chốc sắc mặt anh
liền trở nên nghiêm khắc lạnh lùng.
Mắt sáng như đuốc.
Kiều Huyên Thạc tăng hắng rồi lạnh
nhạt nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Trong lúc cuộc họp tiếp tục thì Kiều
Huyền Thạc lại liếc mắt về phía màn
hình điện thoại.
Trước kia Bạch Nhược Hy chưa
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
từng gọi điện cho anh, cũng không
hê mong nhớ anh.
Mà lúc này, anh mới phát hiện tim
lại dính chặt lên điện thoại rồi.
Cuộc họp này tiến hành thảo luận
về việc A Lương có dính líu tới xã
hội đen.
Trước mắt chứng cứ đầy đủ, có thể
nhìn thấy được rõ ràng có rất nhiều
dấu vết bịa đặt và hãm hại. Nhưng
trước pháp luật không thể dựa vào
cảm giác cho nên mấy ngày nay
mới khiến anh không ăn không ngủ
giúp lính của mình sửa lại bản án.
Cuộc họp tiếp tục tiến hành…
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Người làm nhà họ Kiều và đoàn tiếp
khách từ sớm đã bắt đầu bận rộn
khắp nơi.
Bên ngoài vườn hoa thảm cỏ trải
từng mảng lớn. Trong đó có ba sân
bóng đá rất rộng.
Xe đậu bên ngoài chuyển đồ đạc
tới, đều là những vật liệu dùng để
dựng rạp tạm thời. Hoa tươi đếm
không xuể, đồ ngon rượu ngoại xếp
đầy bàn…
Nhóm đầu bếp, dàn âm nhạc, nhân
viên phục vụ khách sạn…
Đoàn người đông nghẹt khiến vườn
hoa vốn yên tĩnh trở nên ồn ào vô
cùng.
Khoảng thời gian này trước kia,
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Bạch Nhược Hy đều đã tới nhà
người khác ở. Đây là lần đầu tiên cô
nhìn thấy cảnh tượng này.
Mới sáng sớm cô đã lấy ghế ra, ngồi
trước ban công. Hai tay khoanh lại
ngồi trước lan can. Cằm tựa vào
lưng ghế, im lặng nhìn tình cảnh ôn
ào trước mặt.
Khách còn chưa đến mà đã ồn ào
náo nhiệt thế này rôi. Cô không dám
tưởng tượng khách đến rồi thì sẽ ra
sao nữa.
Người làm nhà họ Kiều cũng bận
đến tối tăm mặt mũi.
Nhìn một hồi, Bạch Nhược Hy cũng
phơi nắng đến đỏ da. Cô đứng dậy
rời khỏi ban công, đi ra khỏi phòng
rồi xuống lầu.
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Trong phòng khách tâng mội.
Bởi vì tiếng động ngoài vườn hoa
quá lớn cho nên mọi người đều bị
đánh thức.
Bạch Nhược Hy đi xuống lầu một.
Người đầu tiên mà cô nhìn thấy là
Doãn Âm và Kiều Huyền Bân.
Doãn Âm yếu ớt giống như con mèo
nhỏ không xương, cứ vùi đầu vào
lòng Kiều Huyền Bân mà lười biếng
nũng nịu, vô cùng giống người vợ
nhỏ trong nhà.
Nếu như trước kia nhìn thấy cảnh
này, cô sẽ cảm thấy vô cùng
ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ nhìn rồi
chỉ thấy phản cảm, cũng rất khó
chịu.
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
“Chào buổi sáng anh cả, chị dâu.”
Bạch Nhược Hy đi qua phòng
khách, khách khí chào hỏi.
Kiều Huyền Bân mỉm cười, đẩy đẩy
mắt kính dịu dàng nói: “Chào buổi
sáng, Nhược Hy.”
Bộ dạng Doãn Âm lười biếng, giọng
điệu cũng mềm mại: “Nhược Hy,
sau bốn giờ, em nhớ đừng ra khỏi
phòng. Đừng để cho mẹ mất mặt.”
Bạch Nhược Hy cười gượng, không
có trả lời lại.
Trong phút chốc Kiều Huyền Bân
lạnh mặt, nhíu mày nhìn Doãn Âm:
“Em nói gì vậy? Em ấy là em gái của
chúng ta. Tại sao lại không tham
dự? Mất mặt cái gì?”
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Giọng điệu Doãn Âm lạnh đi vài
phần, hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh còn
không hiểu sao? Trong nhà mỗi lần
có tiệc hay có khách quan trọng tới,
Nhược Hy đều sẽ vắng mặt. Anh
tưởng mỗi lần đều trùng hợp đi đến
nhà người khác ở như vậy sao?”
Kiêu Huyền Bân bất giác tỉnh ngộ,
ngơ ngác nhìn về phía Bạch Nhược
Hy.
Bạch Nhược Hy cười cười, xoay
người đi về phía nhà bếp.
Phía sau truyên đến tiếng của Kiều
Huyền Bân và Doãn Âm đang nói
chuyện riêng với nhau. Cô cũng đại
khái nghe được bọn họ đang nói gì.
Chẳng qua chỉ liên quan tới chuyện
tại sao cô lại vắng mặt mà thôi.
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Lúc Bạch Nhược Hy đang ăn sáng,
đột nhiên nghe thấy giọng nói châm
chọc quen thuộc truyền tới: “Ối chà,
không ngờ hôm nay có người lại ở
nhà. Xem ra sẽ tham gia tiệc đó.
Mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao?”
Bạch Nhược Hy cứng đờ, nghe thấy
giọng nói của Kiều Tiếu Tiếu, cô
thiếu chút nữa đã nuốt không trôi
rồi.
Kiều Tiếu Tiếu khoanh hai tay trước
ngực, mặc bộ đồ ngủ ở nhà tới vườn
phía Nam. Mục đích của cô ta rất
đơn giản, chính là tới nhìn Bạch
Nhược Hy có đi chưa mà thôi.
Bạch Nhược Hy dừng lại rồi tiếp tục
cúi đầu ăn cháo.
Kiều Tiếu Tiếu kéo ghế ngồi xuống
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
trước mặt Bạch Nhược Hy. Cô ta
nheo mắt lại, bắt chéo chân, hai tay
đan vào nhau đặt lên bàn rồi dán
chặt mắt nhìn gương mặt không có
chút độ ấm nào của Bạch Nhược
Hy.
“Bạch Nhược Hy, lúc này không phải
mày nên tránh đi sao?”
Bạch Nhược Hy húp cháo, yếu ớt trả
lời lại một tiếng: “Ư”
Kiều Tiếu Tiếu không hiểu rõ ý của
cô là gì mới căng thẳng hỏi:” Hôm
nay mày không ởi ra ngoài sao?”
tí ”
“Tao thông báo trước cho mày, hôm
nay tao sẽ mặc bộ thiết kế màu
trăng mới nhất của hãng A Ly ML.
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Mày đừng có mặc đầm cho tao.”
Kiều Tiếu Tiếu hoàn toàn hiểu rõ
thân hình mình không đẹp như Bạch
Nhược Hy. Nếu như nó cũng mặc
đầm thì mặt mũi cô đều bị mất hất.
“.” Bạch Nhược Hy tiếp tục im lặng
húp cháo.
“Anh hai sẽ là bạn nhảy của tao.
Mày tốt nhất nên cách xa ảnh một
chút. Dám đoạt đồ của tao tao sẽ
khiến mày chết rất khó coi.”
“ „
“Mày nói gì đi chứ.” Kiều Tiếu Tiếu
tức giận nhìn thẳng vào cô, lo lắng
bất an: “Mày dám coi tao như không
khí sao?”
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Bạch Nhược Hy húp xong chén
cháo mới buông muỗng xuống. Cô
với tay ra bóc miếng bánh hoa quế
đẹp đẽ rồi lạnh nhạt nói một câu:
“Tôi sẽ không dự tiệc.”
Kiều Tiếu Tiếu nhất thời tươi cười
rạng rỡ. Sắc mặt trở nên hòa hoãn
lại. Giọng nói cũng bình tĩnh hơn vài
phần: “Coi như mày biết điều. Mày
vốn mang họ Bạch. Nếu như không
phải là con của mẹ mày thì loại con
cái nhà nghèo như mày căn bản
không có tư cách bước vào nhà họ
Kiều chúng tao.”
Con cái nhà nghèo?
Trong lòng Bạch Nhược Hy chua
xót. Ngay cả làm con cái nhà nghèo
cô cũng không xứng. Miễn cưỡng
có thể coi như là tốt hơn trẻ mồ côi
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
một chút mà thôi.
Tâm tình Kiều Tiếu Tiếu rất tốt. Ả
nhìn Bạch Nhược Hy ăn uống ngon
lành liền xoay người hét lớn với dì
Thu: “Cũng múc cho tôi một phần
đi. Hôm nay tiểu thư tôi muốn ăn
sáng ở đây.”
“Dạ, cô Tiếu Tiếu.” Dì Thu vội vàng
trở vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng được đưa ra. Tâm tình
Kiều Tiếu Tiếu rất tốt nên vừa húp
cháo vừa nhướn mày nhìn Bạch
Nhược Hy. Sau đó khi phát hiện sắc
mặt Bạch Nhược Hy không tốt, ả ta
mới nhịn không nổi, hoàn toàn
không kiêng ky gì nói: “Nhìn thấy cái
bản mặt thối tha buôn bã của mày,
tâm trạng tao lại càng tốt hơn bội
phần. Ăn sáng cũng cực kỳ ngon.”
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
Bạch Nhược Hy nhét bánh hoa quế
vào miệng rồi nhanh chóng ăn hết.
Cô nhìn Kiều Tiếu Tiếu cười tươi
như hoa mới bình tính nói: “Vậy cô
ăn nhiều một chút.”
“Đương nhiên…”
Lúc này liền có tiếng bước chân của
đàn ông thấp thoáng truyền lại.
Kiều Tiếu Tiểu ngẩng đầu nhìn, sau
đó kích động tới đứng bật dậy, cười
tươi rói: “Chào buổi sáng, anh hai.”
“Chào buổi sáng.” Kiều Huyền Hạo
vừa cài nút áo âu phục vừa đi về
phía Bạch Nhược Hy. Ánh mắt anh
dán chặt lên bóng lưng của Bạch
Nhược Hy. Giọng điệu cũng có chút
gấp gáp: “Nhược Hy, ăn xong bữa
sáng rồi đi thay đồ đi. Anh hai dẫn
Chương Mày dám đi thì chết chắc rồi
em đi mua vài bộ quần áo.”
Sống lưng Bạch Nhược Hy cứng đờ,
ngồi tại chỗ không động đậy.
Kiều Tiếu Tiếu nhíu mày, cắn cắn
môi. Á trừng mắt nhìn Bạch Nhược
Hy rồi thấp giọng thì thào một câu:
“Mày dám ởi thì chết chắc với tao.”