Chương Nhược Hy nghèo túng
Sau khi Kiều Huyền Hạo lại gần, hai
tay anh để lên bàn rồi cúi đầu nhìn
Bạch Nhược Hy, nghi hoặc nói: “Sao
vậy, còn chưa ăn no sao?”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
Kiều Huyên Hạo. Cô không muốn
biến chuyện này trở nên phức tạp
nhưng anh hai không giống như anh
cả. Nếu như để anh biết bản thân
không tham gia sẽ truy hỏi tới cùng.
Giống như những năm qua, tìm đại
một lý do nào đó rời khỏi nhà thì tất
cả đều có thể giải quyết rồi.
“Hôm nay em có việc phải ra ngoài
một chuyến, sẽ không dự tiệc đâu.”
Bạch Nhược Hy vô lực nói.
Ánh mắt Kiều Huyền Hạo tối lại,
sững người.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Kiều Tiếu Tiếu mặt đầy ý cười, vừa
cười vừa tiếp tục húp cháo.
“Có chuyện gì càng quan trọng hơn
so với bữa tiệc hôm nay sao?”
Bạch Nhược Hy cười gượng gạo:
“Em cũng không phải người nhà họ
Kiều. Bữa tiệc này đối với em mà
nói có cũng được mà không có
cũng không sao. Không có gì quan
J
trọng ca.
“.” Kiều Huyền Hạo cảm thấy có
chút không đúng nên quay đầu nhìn
về phía Kiều Tiếu Tiếu. Sắc mặt
cũng thay đổi.
Kiều Tiếu Tiếu cả kinh, tức giận nhìn
Kiều Huyên Hạo hỏi: “Anh hai, tại
sao anh lại nhìn em như vậy? Nó có
tham gia hay không đâu có liên
Chương Nhược Hy nghèo túng
“`
quan gi tới em.
“Sao em lại ăn sáng ở đây?” Kiều
Huyền Hạo nghi ngờ hỏi.
“Em muốn ăn sáng với anh hai cho
nên mới lại đó….
“ „
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Bạch
Nhược Hy đã từ từ rời khỏi ghế, câm
lấy một trái táo trong phòng khách
rồi đi lên lầu.
Ngày hôm nay, cô cũng không
muốn ra khỏi phòng nữa.
Ăn một trái táo liền xong bữa sáng.
Ngủ một giấc rồi nghe nhạc. Trong
lúc người khác đang bận rộn thì cô
lại một mình một phòng tự tìm niềm
Chương Nhược Hy nghèo túng
vui cho mình.
Mặt trời ngả về hướng Tây, ánh sáng
chiếu rọi khắp nơi.
Từ bốn giờ chiều cho đến chạng
vạng tối, bên ngoài vườn hoa nhà họ
Kiều đã có rất nhiều người đến.
Đây là lân đầu tiên Bạch Nhược Hy
nhìn thấy cảnh tượng đông đúc náo
nhiệt như vậy. Nhưng cô chỉ có thể
trốn ở ban công mà nhìn xuống.
Cô chỉ là tò mò, nhưng không
ngưỡng mộ.
Có khoảng ngàn người cấp bậc
quản lý của tập đoàn nhà họ Kiều
tới tham dự. Còn có ông chủ của đủ
mọi ngành nghề trong giới làm ăn
buôn bán đều có mặt đông đủ.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Siêu xe nhiều như mây. Từng đoàn
nối tiếp nhau dừng trước bãi đỗ xe
nhà họ Kiều.
Danh gia vọng tộc, người có địa vị
đều tập họp đầy đủ cả sảnh.
Ôn ào náo nhiệt vô cùng.
Bạch Nhược Hy nhoài người ra ban
công, im lặng nhìn hàng xe bên
ngoài cửa lớn. Thật ra trong lòng cô
chờ đợi nhất vẫn là Kiều Huyền
Thạc có thể sớm trở vê.
Từ khi mặt trời xuống núi tới khi
màn đêm buông xuống.
Bạch Nhược Hy ngủ gật ngoài lan
can. Gió đêm hiu hiu thổi khiến tóc
cô bay phất phơ trong gió.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Không biết là bị cái lạnh đánh thức
hay là bị tiếng gõ cửa làm cho giật
mình tỉnh dậy.
Cô chậm chạp mở mắt. Trời đã tối
rồi.
Trong phòng không mở đèn cho
nên ban công cũng tối om như
mực. Ngược lại vườn hoa phía trước
đèn đuốc sáng trưng. Người đông
nườm nượp. Cảnh tượng vô cùng
hoành tráng.
^ „
“Cốc cóc…
Âm thanh lại vang lên lần nữa.
Hóa ra thật sự có tiếng gõ cửa.
Bạch Nhược Hy vội vàng đứng dậy,
lần mò trong bóng tối đi vê phía
Chương Nhược Hy nghèo túng
>
cưa.
Tay cô vừa chạm đến tay nắm
chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy
giọng nói của Doãn Nhụy bên ngoài.
“Huyền Thạc, Nhược Hy không có ở
nhà. Nghe nói có việc ra ngoài rồi.”
“Không ở nhà?”
“Dạ, trước kia mỗi lần có tiệc, cậu ấy
đều đến nhà em làm khách. Lần này
có lẽ cũng trốn ở chỗ nào đó rồi.
Cậu ấy chắc có trở ngại về mặt giao
tiếp.”
“f ”
“Huyên Thạc…”
Giọng nói cách cô càng ngày càng
Chương Nhược Hy nghèo túng
xa.
Bên ngoài cửa yên tĩnh lại.
Ngón tay Bạch Nhược Hy run rẩy.
Anh quay về rồi, đã trở về khi nào?
Khi bữa tiệc kết thúc rồi thì sẽ rời đi
sao?
Đó giờ cô chưa từng khát vọng
muốn đi ra ngoài gặp anh như vậy.
Chỉ mới có ba ngày mà thôi mà dài
như ba thế kỷ.
Bởi vì bữa trưa Bạch Nhược Hy chỉ
ăn một trái táo cho nên lúc này đã
đói meo rồi.
Cô từ từ quay trở về giường, vùi đầu
vào trong nệm rồi nhắm mắt lại.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Đột nhiên, điện thoại trên giường
vang lên.
Cô mau chóng bò qua cầm điện
thoại lên. Trên màn hình hiện lên số
của Kiều Huyền Thạc. Cô sững sờ
hồi lâu cũng không biết có nên bắt
máy hay không.
Lúc điện thoại sắp tắt, cô mới nhịn
không được mà nghe máy.
Giọng nói của cô rất trâm, yếu ớt
mở miệng: “Alo?”
“Ở đâu?” Kiều Huyền Thạc nghiêm
túc hỏi.
“Ở bên ngoài. Hôm nay em có
chuyện phải ra ngoài một chuyến.”
Bạch Nhược Hy cúi đầu nói, cũng
xuôi theo lời nói dối của Doãn Nhụy
Chương Nhược Hy nghèo túng
ban nãy.
“Mở cửa.” Lời của Kiều Huyền Thạc
lộ ra vẻ uy nghiêm.
Bạch Nhược Hy cả kinh, ngồi xuống
nhìn về phía cửa. Trong lòng lộp
bộp một tiếng. Vừa rồi anh không
phải đã xuống lầu với Doãn Nhụy rồi
sao? Sao lại quay về rồi?
“Em thật sự đã ra ngoài rồi.”
Kiều Huyên Thạc: “Bạch Nhược Hy,
từ hôm nay trở đi, cô còn dám nói
dối trước mặt tôi thì tôi sẽ trực tiếp
dùng quân pháp xử phạt.”
“… Bạch Nhược Hy im lặng. Trong
lòng rất nghi ngờ sao anh lại biết
được.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Kiều Huyên Thạc nghiêm khắc ra
lệnh lần nữa: “Mở cửa.”
“Tại sao lại khẳng định em đang ở
nhà như vậy?” Trong lòng Bạch
Nhược Hy rất không phục.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi.
Giọng điệu cũng trở nên hết kiên
nhẫn: “Đôi giày duy nhất của cô còn
trên giá để giày ngoài cửa. Cửa
phòng cũng không khóa. Bữa tối dì
Thu chuẩn bị cho cô cũng đưa cho
tôi rôi. Cô còn muốn bao nhiêu
chứng cứ nữa mới thừa nhận là
mình nói dối đây?”
Bạch Nhược Hy cười gượng, cúi
đầu.
Lời nói dối của cô sao có thể qua
mắt được Kiều Huyền Thạc.
Chương Nhược Hy nghèo túng
Phải biết rằng anh ba cô không phải
là người đàn ông bình thường. Trò
hê này trước mắt anh căn bản
không có bất kỳ hiệu quả gì.
Bạch Nhược Hy ngắt điện thoại rồi
xuống giường mở đèn, kéo cửa.
Người đàn ông trước cửa vẫn hoàn
mỹ như thiên thân.
Nhiều ngày không gặp mà anh vẫn
lạnh lùng như cũ.
Một thân quân phục màu xám tro
vừa uy nghiêm lại vừa đẹp trai, vũ
dũng hiên ngang. Vừa nhìn liền
khiến người khác không thể nào dời
mắt được.
“Anh ba, vào đi rồi nói.” Bạch Nhược
Hy sợ mẹ phát hiện cho nên vươn
Chương Nhược Hy nghèo túng
tay ra kéo lấy cánh tay Kiêu Huyền
Thạc.
Đôi mắt lạnh nhạt của Kiêu Huyền
Thạc từ từ nhìn xuống mu bàn tay
cô. Khi nhìn thấy cô chủ động kéo
tay anh, ánh mắt liền trở nên dịu
dàng hơn nhiều.
Anh bước vào, Bạch Nhược Hy liên
lập tức đóng cửa lại.
Kiều Huyền Thạc đi thẳng tới tủ đồ
rồi mở ra. Khoảnh khắc nhìn thấy
quần áo bên trong, sắc mặt anh
cũng thay đổi.
Cả người sững sờ trước cửa tủ. Khí
thế trở nên lạnh lùng.
Bạch Nhược Hy đóng cửa rồi xoay
người lại, nghi ngờ nói: “Anh ba, anh
Chương Nhược Hy nghèo túng
mở tủ đồ em làm gì vậy?”
Kiêu Huyền Thạc không lên tiếng.
Bên trong tủ lớn như thế mà liếc
qua chỉ thấy có vỏn vẹn vài bộ quần
áo.
Còn không đầy nửa tủ. Trong ấn
tượng của anh, tủ đồ của con gái
không phải đều đầy ắp, đủ loại, đủ
kiểu sao?
Hai bộ đồ bận ở nhà, một cái quần
ngủ, một bộ đồ thể thao, hai cái áo
len thêm vài cái áo khoác. Chỉ có
hai cái váy đẹp đế một chút thì lại là
đồ công sở. Còn có mấy cái quần
bò với áo thun trắng.
Kiều Huyền Thạc tức giận tới nổi
sập mạnh cửa lại.
Chương Nhược Hy nghèo túng
“Rầm” một tiếng, âm thanh đinh tai
điếc óc vang lên.
Bạch Nhược Hy bị dọa tới nỗi chết
đứng.
Cô không có làm cái gì, sao anh lại
tức giận như vậy?
Bình thường anh không chú ý mấy
thứ này. Anh còn tưởng là không
cần bản thân quan tâm làm gì. Dù
sao con gái đều sẽ để ý tới mấy cái
này nhất, nhất định sẽ không để bản
thân chịu thiệt.
Kiều Huyền Thạc lạnh mặt đi tới
trước bàn trang điểm.
Trên bàn sạch sẽ như mới. Bên trên
chỉ có một con búp bê barbie nhỏ
dễ thương mặc bộ đồ cưới, một cây
Chương Nhược Hy nghèo túng
lược và một chai xịt khoáng. Ngoài
ra cũng không còn thứ gì khác.
Anh luôn cảm thấy mùi hương trên
người cô rất mê người, nhất định là
dùng loại nước hoa đắt đỏ nào đó.
Hiện tại xem ra hoàn toàn không có.
Kiều Huyền Thạc quay đầu, thẫn thờ
nhìn vào mắt Bạch Nhược Hy rồi tức
giận hỏi: “Đồ trang điểm của cô
đâu?”