Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Bạch Nhược Hy không biết anh
muốn làm gì nhưng cô thật sự rất
sợ người đàn ông này tức giận. Lửa
giận của anh dường như đã bùng
cháy ra cả căn phòng của cô rồi.
Cô không nói hai lời liền đi tới giá
treo đồ, lấy ra một cái túi trang điểm
nho nhỏ đẹp đế từ trong túi mình
hay mang rồi đưa cho Kiều Huyền
Thạc.
Kiều Huyền Thạc cầm lấy túi đồ
trang điểm của cô, mở ra xem.
Chì vẽ mày, bb cream, son. Dễ thấy
nhất bất quá chỉ là lo thuốc mỡ anh
cho cô trước kia.
Anh nắm lọ thuốc mỡ trong tay, nhíu
mày hỏi: “Cái này cũng có thể trang
điểm sao?”
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
“Không phải. Cái này là thuốc trước
kia anh cho em. Em phát hiện mấy
vết muỗi chích hay côn trùng cắn,
chảy máu rách da gì cũng đều rất
có hiệu quả.” Bạch Nhược Hy
nghiêm túc trả lời từng vấn đề của
anh.
Hiện tại cô còn chưa biết cơn tức
giận của anh đến từ đâu.
Kiêu Huyền Thạc tức tới nắm chặt
tay, hận không thể dùng sức bóp
nát lọ thuốc mỡ trong tay. Gân xanh
trên cổ và mu bàn tay đều nổi lên.
Anh tức giận không phải vì Bạch
Nhược Hy mà là bởi vì bản thân đã
bỏ quên cô.
Đã từng là em gái của Kiều Huyền
Thạc anh, lúc này còn là vợ anh vậy
mà còn không bằng một người làm
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
` `¬^
ở nhà họ Kiêu.
Bạch Nhược Hy gấp gáp tiến lên
một bước, căng thẳng: “Anh ba, anh
làm hỏng lọ thuốc mất.”
Kiêu Huyền Thạc thả lỏng tay, cưởi
khẩy một cái, châm chọc nói:
“Không phải chỉ là một lọ thuốc bình
thường thôi sao. Trong kho quân
đội có đầy”
Bạch Nhược Hy buộc miệng nói:
“Trong kho anh có đây nhưng em
chỉ có một lọ này thôi.”
Kiều Huyền Thạc tức giận bỏ lọ
thuốc xuống rồi cầm lấy điện thoại
lên bấm số, lạnh lùng nói: “Để ý tới
thứ rác rưởi này như vậy. Tôi cho cô
Vĩnh Hằng mà cô lại không thèm để
ý ném cho người khác?”
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Nói xong, anh xoay người đi ra ban
công gọi điện.
Cả người Bạch Nhược Hy sững sờ,
trong lòng chấn động. Cô kinh ngạc
tới nỗi chết trân tại chỗ, không dám
tin mà nhìn bóng lưng của Kiều
Huyền Thạc.
Là cô nghe lầm rồi sao?
Anh vừa nói cái gì? Vĩnh Hằng là
cho cô mà không phải cho Doãn
Nhụy sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Năm
đó khi anh xung quân chỉ để lại cho
cô một cái hộp. Xoa đầu cô rồi nói
một câu “Giữ gìn cho tốt” liền không
nói thêm lời nào nữa.
Lúc cô mở hộp ra, bên trong chỉ có
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
một tờ giấy anh viết.
“Nhược Hy, giúp anh giao dây
chuyền cho Doãn Nhụy, nói với cổ
anh sẽ mau chóng quay về cưới cô
ấy. Giúp anh chăm sóc cổ cho tốt.
Đừng để người khác cướp mất.”
Rõ ràng chính tay anh đưa, nét chữ
cũng là của anh. Vậy mà bây giờ
anh lại nói giao dây chuyên cho cô
sao?
Bạch Nhược Hy càng nghĩ càng
cảm thấy khủng hoảng cực độ,
trong lòng nhịn không được mà
chấn động. Mắt ngập đầy nước.
Ngón tay run rẩy. Cả người giống
như bị điểm huyệt, đứng trân trân
bất động.
Kiều Huyền Thạc gọi điện xong liền
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
xoay người trở về phòng. Khi nhìn
thấy sắc mặt Bạch Nhược Hy trắng
bệch, nước mắt đầy mặt, trong lòng
anh mới chấn động một chút, luống
ca luống cuống lại gần.
Anh hít sâu một hơi, hạ giọng,
khống chế tâm tình của bản thân rồi
thì thâm nói: “Không phải tôi tức
giận với cô. Cô khóc cái gì?”
Bạch Nhược Hy rưng rưng lệ nhìn
gương mặt căng thẳng của anh, tim
đau thắt lại.
Hai tay Kiều Huyền Thạc lau mặt cô,
từ từ nâng đầu cô lên đối diện với
anh. Động tác coi như dịu dàng.
Giọng điệu cũng tận lực khống chế,
nhỏ giọng nói: “Tôi không có làm hư
cửa tủ, cũng không bóp nát lọ thuốc
của cô. Tôi tức giận là vì bây giờ
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
thời gian cấp bách mà trong phòng
cô ngay cả một món đồ đẹp đẽ chút
cũng không có. Tôi tức bản thân
mình.”
Bạch Nhược Hy nghẹn ngào, thì
thào hỏi: “Anh ba, anh vừa nói cái
gì?”
“Hử?”
“Anh giao Vĩnh Hằng cho ai?”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trầm
xuống. Giọng điệu cũng trở nên
nghiêm khắc vài phần: “Tại sao lại
hỏi như vậy?”
“Trả lời em.” Trong lòng Bạch Nhược
Hy kinh hoàng tới độ môi đều run
lên.
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Chuyện cô sợ hãi nhất không gì qua
việc biết được chân tướng sự thật,
nhưng cô lại muốn biết ngay lập
tức.
Nhưng dựa vào trí thông minh của
Kiều Huyền Thạc, lời của cô rất dễ
dàng bị anh phát hiện ra có chuyện
gì không đúng.
“Cho cô.” Kiều Huyền Thạc nghiêm
túc nhíu mày, mong chờ điều này
chỉ là hiểu lầm mà hỏi ngược lại:
“Cô không biết sao?”
Cuối cùng vẫn nhịn không được,
nước mắt lặng lẽ lăn dài khỏi khóe
mắt Bạch Nhược Hy. Cô không
những không vui mà trong lòng còn
khó chịu như dao cắt, đau đớn từng
cơn.
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Mắt cô rưng rung nhưng lại gượng
cười: “Đương nhiên là em biết.”
Kiều Huyền Thạc thất vọng buông
mặt cô ra rồi xoay người đi về phía
ghế sofa. Sau đó lạnh lùng ra lệnh:
“Lau nước mắt sạch sẽ đi.”
Bạch Nhược Hy rút khăn giấy từ
trong hộp rồi cúi đầu lau nước mắt.
Bây giờ, cô cuối cùng cũng hiểu tại
sao Kiều Huyền Thạc lại đối xử lúc
nóng lúc lạnh với cô như vậy.
Giai đoạn này, Vĩnh Hằng ở trên
người của Doãn Nhụy là an toàn
nhất. Cho nên không thể để Kiều
Huyền Thạc biết được chuyện hiểu
lâm này. Một khi anh biết tất cả chỉ
là hiểu lầm, thứ đầu tiên nghĩ đến
chính là lấy lại Vĩnh Hằng. Người bí
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
ẩn đã nhìn chằm chằm cô và Kiều
Huyền Thạc rồi.
Trước khi lấy lại Vĩnh Hằng, cô phải
tra ra là tên khốn nào đã lén đổi số
trong điện thoại cô, còn cố ý giả
mạo chữ của anh ba nhét vào trong
hộp.
Thế nhưng điều đáng sợ là còn có
thể khiến Kiều Huyền Thạc không
tin cô và anh hai trong sạch. Nhất
định có hiểu lầm gì đó không thể
giải thích được.
Bạch Nhược Hy lau sạch nước mắt,
xoay người đối diện với Kiều Huyền
Thạc, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ba, sao
anh không ra ngoài dự tiệc mà ở lại
đây làm gì?”
Kiêu Huyền Thạc ngồi lên ghế sofa,
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
^
bình tính như thường nói: “Đợi cô.
“Đợi em?” Bạch Nhược Hy sững
người. Cô hiểu tại sao vừa rồi anh
lại gọi điện rồi liền vội vàng nói:
“Anh không cần sai người mang đồ
tới cho em đâu. Em sẽ không tham
„
gia.
Ánh mắt không có chút độ ấm nào
của Kiều Huyền Thạc trâm xuống.
Khí lạnh lan ra khắp nơi.
Bạch Nhược Hy nuốt ngụm nước
bọt, châm chậm lại gần rồi nhỏ
giọng giải thích: “Thân phận em
không phù hợp. Mẹ không muốn để
người khác biết bà đã từng có một
đời chông, không muốn để người ta
biết em là con của bà. Mà mẹ cũng
không thể nói dối lừa người tránh
cho một ngày bị người khác phát
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
hiện cho nên em không ra ngoài là
thích hợp nhất.”
Kiêu Huyền Thạc nắm chặt tay:
“Cho nên trước giờ cô không phải là
có chuyện phải ra ngoài mà là bị ép
ra khỏi nhà sao?”
“Em không sao mà.” Bạch Nhược
Hy cười khổ: “Đây đều là vì tốt cho
mọi người.”
“Cô như thế này gọi là ích kỷ…” Kiều
Huyền Thạc đứng dậy, tức giận hét
một câu. Đúng lúc có người gõ cửa,
anh liền lướt qua người Bạch Nhược
Hy mà đi ra mở cửa.
Có ba người con gái mang theo đồ
đựng dụng cụ bước vào. Lúc này
Kiêu Huyền Thạc mới lạnh nhạt ra
lệnh: “Ở đây giao cho các người.
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Sau ba mươi phút, tôi muốn nhìn
thấy cổ ở dưới lầu.”
“Dạ, cậu ba.”
Ba người đồng thanh nói.
Bạch Nhược Hy căng thẳng, vội
vàng gọi với theo: “Anh ba, không
thể được. Em…
Kiều Huyền Thạc đi ra ngoài đóng
cửa lại, hoàn toàn không để ý tới lời
từ chối của cô.
Khắp nhà họ Kiều đều là khách, bao
gồm cả vườn phía Nam và vườn
phía Bắc. Những người có quan hệ
tốt với chủ nhà thì tập họp ở phòng
khách, đợi buổi lễ kỷ niệm chính
thức bắt đầu.
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Kiều Huyên Thạc đứng dưới lầu
không xa. Anh dựa vào tường, hai
tay đút vào túi rôi cúi đầu nhìn mũi
giày. Trong lòng thâm đếm thời
gian.
Trong phòng khách truyền đến tiếng
của An Hiểu: “Huyền Thạc, con lại
đây một chút.’
Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu nhìn
qua. An Hiểu với Doãn Nhụy đang
cùng chào hỏi vài người phụ nữ ăn
mặc đẹp đế sang trọng khác.
Kiều Huyền Thạc giơ tay nhìn đồng
hồ. Khi thấy thời gian còn kém chút
nữa mới cất bước đi qua.
Doãn Nhụy mỉm cười xinh đẹp, gật
đầu: “Huyền Thạc.”
Chương Cô như thế này gọi là ích kỷ
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của cô
ta phối hợp với bộ váy dự tiệc xa xỉ
và trang sức đắt đỏ quả thật rất bắt
mắt.
Kiêu Huyền Thạc liếc mắt nhìn một
cái, lạnh nhạt nói: “Ừ” Nói rồi liền lễ
phép nhìn về phía An Hiểu: “Mẹ, có
chuyện gì không?”
An Hiểu kéo lấy cánh tay Kiều
Huyền Thạc, cười hiền hòa giới
thiệu với mấy vị khách khác: “Con
trai thứ ba của tôi, Kiều Huyền
Thạc.”
Mấy người phụ nữ có tuổi trong mắt
đều tràn đầy tán thưởng và sùng
bái, tươi cười rạng rỡ với Kiều Huyền
Thạc.