Chương Em không đi
“Em không thích hợp ở lại đây.”
Bạch Nhược Hy cúi đầu, giọng nói
ỉu xìu.
Xoay lưng lại với cô, Kiều Huyền
Thạc tức giận hét lên: “Em có dũng
khí nói với bác sĩ là vợ tôi mà bây
giờ ngay cả một người ngoài còn
không bằng.”
Bạch Nhược Hy cười lạnh nhìn ra
cửa, thì thào nói: “Chúng ta căn bản
không thích hợp làm vợ chồng. Giờ
em ở đây, anh cũng không cần em
giúp đỡ…
Kiều Huyền Thạc đặt mạnh ly nước
xuống bàn. Giọng điệu càng nghiêm
khắc hơn vài phần: “Em không cần
làm gì hết, chỉ cân an phận ngôi
một chỗ ở đây là được rồi.”
Chương Em không đi
Bạch Nhược Hy cười gượng, cơ mặt
đều căng cứng. Cô hít sâu luông
không khí vẫn mong manh như thế.
Thật ra cô cũng muốn được ở đây
với hắn.
Thế nhưng quả thật rất khó chịu.
Đối diện với cơn tức giận bỗng dưng
bộc phát, còn có thái độ lạnh nhạt
của hắn, ngay cả một phút cô cũng
chịu không nổi.
Bạch Nhược Hy vẫn nói: “Lần sau
em sẽ tới thăm anh.”
Nói xong, cô cất bước đi ra cửa.
Kiều Huyền Thạc sốt ruột liền vội
vàng xoay người lại rồi mau chóng
đuổi theo.
Chương Em không đi
“Nhược Hy… Bạch Nhược Hy em
đứng lại đó…
Bởi vì quá gấp mà hắn quên nhìn
đường. Đầu gối đụng trúng cạnh
bàn kêu “cộp” một tiếng.
Bàn trà bị đụng đến lệch đi khiến cả
người hắn nhào về phía trước. Sau
đó hắn mau chóng chống tay lên
mép sofa để đứng vững lại. Cùng
lúc đó trên mu bàn tay mơ hồ truyền
tới cơn đau âm Ï.
Nghe thấy tiếng động, Bạch Nhược
Hy liền quay đầu lại.
Lúc cô nhìn thấy hai tay hắn bám
trên cạnh ghế sofa, một chân khuyu
xuống đất thì sắc mặt trắng bệch,
nhíu chặt mày.
Chương Em không đi
“Anh ba…
Cô nóng lòng như lửa đốt chạy tới,
vô cùng lo lắng dìu hắn dậy.
Nhưng tay cô còn chưa chạm tới
hắn thì đột nhiên cánh tay lại bị
người đàn ông này níu lại. Hắn kéo
mạnh quá khiến cô cũng khụy một
chân xuống sàn.
Lông mày hắn xoăn tít lại. Hắn
nhắm chặt mắt, trên trán đổ từng
giọt mồ hôi, biểu cảm vô cùng đau
đớn giống như đang nhịn đau hết
sức mà vẫn không cách nào bớt
đau.
Bạch Nhược Hy cảm thấy cánh tay
mình bị kiềm chặt như sắt, thậm chí
còn đau đớn nhưng cô càng lo lắng
cho vết thương của Kiều Huyền
Chương Em không đi
Thạc hơn nên căng thẳng hết sức:
“Anh ba, có phải động tới vết
thương rồi không? Anh có sao
không? Em… em đi gọi bác sĩ.”
Cô rút tay ra muốn đứng dậy.
Nhưng Kiều Huyền Thạc lại càng
nắm chặt tay cô không buông.
Bạch Nhược Hy giãẫy giụa rút tay ra:
“Anh ba, anh buồng em ra. Em đỡ
anh dậy rồi đi gọi bác sĩ. Anh buông
em ra trước…
Còn chưa nói dứt lời, người đàn ông
này đột nhiên nhịn đau nói một câu:
“Không được đi…
“.” Cô cả kinh, thần người đứng im.
Lúc nhìn thấy biểu cảm đau đớn của
hắn, từ sâu trong lòng cô cũng cảm
Chương Em không đi
thấy âm ỉ đau.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi,
châm chậm buông cánh tay bị
thương xuống. Hắn mở đôi mắt mơ
màng, căng thẳng nhìn chằm chặp
vào Bạch Nhược Hy. Giọng nói vì
gấp gáp mà trở nên khàn khàn, thầu
thào: “Không được đi. Ở lại với tôi”
Bạch Nhược Hy im lặng không lên
tiếng, một tay vòng qua tay hắn rồi
cố sức dìu hắn dậy.
Sau khi Kiều Huyền Thạc chống
người dậy, sắc mặt lại càng nhợt
nhạt. Ngay cả hơi thở cũng trở nên
gấp gáp. Vết thương trên vai ngày
càng đau khiến hắn khó chịu, nhịn
đau mà quay lại giường nằm xuống.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy cánh
Chương Em không đi
tay Bạch Nhược Hy không buông.
Bạch Nhược Hy nhấn chuông gọi y
tá sau đó ngồi xuống bên giường
nhìn bàn tay đang nắm chặt tay
mình của hắn.
Cô không phải người máu lạnh. Lúc
này sao lại có thể không đau lòng,
không mềm lòng cho được?
Bác sĩ mau chóng chạy tới.
Lúc Bạch Nhược Hy kể lại ngắn gọn
tình hình của Kiều Huyền Thạc, bác
sĩ liền lập tức cởi đồ hắn ra.
Dải băng trắng trên vai loang lỗ đầy
máu khiến Bạch Nhược Hy nhìn
thấy xong cả người đều run lẩy bẩy.
Lúc miếng băng từ từ được cởi ra,
Chương Em không đi
cánh tay không bị nắm chặt của cô
che kín miệng, mắt rưng rưng.
Vết thương của hắn không lớn
nhưng máu thịt lẫn lộn cùng nước
mủ. Từng giọt từng giọt máu từ vết
thương lặng lẽ chảy xuống.
Hắn nhắm chặt mắt dựa lên đầu
giường, trán đổ đầy mồ hôi, lông
mày nhíu chặt.
Lúc này, bác sĩ đứng bên cạnh kiểm
tra vết thương rồi thay thuốc sát
trùng cho hắn. Sau khi nặn mủ ra thì
nghiêm túc thoa thuốc lên.
Sau đó, bác sĩ nhìn vê phía Bạch
Nhược Hy, giọng nói có chút quở
trách: “Mời vợ của người bệnh bỏ
chút thời gian mà chăm sóc cho
người bệnh tùy hứng này. Nếu như
Chương Em không đi
lại không nghe lời dặn dò của bác sĩ
mà tiến hành chữa trị thì tới lúc đó
thần tiên cũng không cứu nổi.”
Bạch Nhược Hy hơi nhúc nhích
cánh tay, Kiều Huyền Thạc lại ra sức
kéo lại. Động tác này của hắn dĩ
nhiên đã lọt vào mắt của bác sĩ.
Bác sĩ tức thì hiểu rõ. Người nhà này
là muốn lập tức rời khỏi mà không
muốn lo cho người bệnh.
Nhưng chuyện của người khác, hắn
không tiện can thiệp.
Bạch Nhược Hy căng thẳng muốn
mở miệng hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ
lại giành nói trước: “Người bệnh bây
giờ đã bị nhiễm trùng. Từ qua tới
giờ luôn sốt cao nhiều đợt. Vết
thương viêm lên làm mủ. Nếu như
Chương Em không đi
bị nhiễm trùng máu, mạng không
giữ nổi thì đừng có trách bệnh viện
tắc trách”
“Xin lỗi bác sĩ.” Bạch Nhược Hy đau
đớn trong lòng. Lời của bác sĩ khiến
cô lúc này rất hoảng hốt: “Chúng tôi
nhất định sẽ phối hợp điều trị, sẽ
uống thuốc đây đủ.”
Bác sĩ nghi ngờ nhìn về phía Kiều
Huyền Thạc, mở miệng thăm dò:
“Vậy bắt đầu từ hôm nay phải
truyền nước biển cho tới khi hết
viêm, hạ sốt mới được.”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Kiều
Huyền Thạc nhất định sẽ đanh mặt
thẳng thừng từ chối, không có
người nào dám tới gần nửa bước.
Nhưng lúc này hắn lại im lặng lạ
Chương Em không đi
thường.
Người trả lời lại là Bạch Nhược Hy:
“Có thể, chúng tôi sẽ phối hợp điều
trị.
Bác sĩ lầm bầm trong miệng: “Sớm
phải làm vậy rồi. Nếu còn cứ tiếp
tục như thế thì cánh tay này không
xài được nữa rồi.”
Sau khi xử lý xong vết thương thì
bác sĩ liên rời đi.
Bạch Nhược Hy im lặng đứng bên
cạnh Kiều Huyền Thạc. Vết thương
của hắn đã đổi thuốc mới nhưng
vẫn chưa mặc áo nên cô lại rút tay
ra. Lúc này Bạch Nhược Hy mới
nhận ra tay hắn như gọng sắt khóa
chặt, nắm cánh tay cô chặt tới nỗi
không thể động đậy dù chỉ một
Chương Em không đi
chút.
Lòng cô sợ hãi nhưng lại có chút
đau đớn. Rõ ràng muốn giữ cô lại
nhưng vẫn dùng thái độ sung sỉa
như vậy nói chuyện với cô rồi vô
dưng vô cớ tức giận. Cô muốn đi,
hắn lại sống chết giữ chặt không
buông.
Người đàn ông mâu thuẫn này, nhìn
như chán ghét cô nhưng lại không
nỡ rời xa cô.
“Anh ba, anh buồng tay ra đi. Em
không đi nữa đâu.’ Bạch Nhược Hy
nhẹ giọng thì thâm. Giọng điệu dịu
dàng mà thoải mái.
Kiều Huyền Thạc vẫn không động
đậy.
Chương Em không đi
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
trân nhà rồi thở ra một hơi phiên
muộn. Trong lòng khó chịu không
biết làm gì mới phải. Sau khi điều
chỉnh lại tâm trạng, cô mới tháo túi
đang đeo trên vai bỏ lên ghế rồi
vươn tay ra sờ trán Kiều Huyền
Thạc.
Ngón tay cô chạm lên mi tâm hắn
rồi nhẹ nhàng xoa những nếp nhăn
giữa trán, nhẹ giọng nói: “Có phải
đau lắm không? Em không đi nữa.
Đợi anh hoàn toàn khỏe mạnh rồi,
„
em…
Sẽ lại đi… ba chữ này cô không thể
nào nói ra.
Nếp nhăn giữa trán Kiều Huyền
Thạc biến mất. Ngón tay dịu dàng
ấm áp của cô khiến vết sẹo chồng
Chương Em không đi
chất trong lòng hắn cũng lành lặn
trở lại. Cảm xúc căng thẳng của hắn
cũng từ từ trở nên yên tĩnh. Cánh
tay đang nắm chặt lấy cô cũng
buông ra.
Sau khi được tự do, Bạch Nhược Hy
giơ tay sờ sờ cánh tay bị nắm tới
phát đau, sau đó nghiêng người
giúp hắn kéo áo từ sau lưng ra phủ
lên người.
Lúc Bạch Nhược Hy nghiêng người
qua bên cạnh, mùi hương quen
thuộc xộc vào mũi Kiều Huyền
Thạc.
Hắn cảm nhận được cô đến gần, dịu
dàng kéo áo lên cho hắn.
Hắn cử động cánh tay một chút
khiến cho quần áo theo đó choàng
Chương Em không đi
qua người.
Sau đó, Bạch Nhược Hy nghiêng
người ngồi xuống mép giường, cẩn
thận cài nút áo lại cho hắn.