Chương Bụng dạ hẹp hòi
Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt, mơ
màng mà nghiêm túc nhìn người
con gái trước mặt. Ánh mắt cô di
chuyển theo nút áo xuống dưới.
Gương mặt trắng nõn cùng với đôi
môi mọng nước khiến ta mê đắm.
Hàng mi dài rung động lòng người.
Chỉ đơn giản thoa chút phấn son
mà luôn khiến hắn không thể nào
dời mắt.
Hắn thường hỏi chính mình bị người
con gái này thu hút ở điểm nào? Lại
yêu điểm nào ở cô?
Nghĩ rồi lại nghĩ, hắn cũng tìm
không ra đáp án. Cho dù vô cùng
hận cô, chán ghét và bất mãn
nhưng vẫn không cách nào ngăn
cản trái tim rung động và điên
cuồng vì cô.
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Không khống chế được bản thân
mà ngày nhớ đêm mong, cũng
không tự chủ được muốn ở bên cô.
Đối mặt với cô, khả năng khống chế
của hắn hoàn toàn mất hiệu lực.
Bạch Nhược Hy giúp hắn mặc đồ
cẩn thận. Trong khoảnh khắc ngước
mắt lên liền chạm phải ánh mắt mơ
màng nóng rực của người nào đó.
Đôi mắt giống như vực sâu không
đáy khiến người khác không cách
nào khống chế được mà bị cuốn
vào vòng xoáy rồi rơi vào bóng đêm
vô tận.
Bởi vì ánh mắt hắn quá nồng cháy
nên lúc Bạch Nhược Hy phản ứng
lại liền vội vàng tránh đi rồi đứng
dậy hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Chương Bụng dạ hẹp hòi
“Chưa.” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt
trả lời.
Bạch Nhược Hy vội vàng lấy bóp
tiền lẻ trong túi ra, cầm trong tay:
“Em ra ngoài mua đồ ăn sáng cho
anh. Anh muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Được. Vậy em ra ngoài coi có gì
ngon không.” Nói xong, Bạch Nhược
Hy liền vội vàng xoay người ra cửa.
Kiều Huyền Thạc nhìn bóng lưng cô
dần rời xa lại nhìn chiếc túi cô bỏ
lại.
Cô cố ý để túi lại là để cho hắn an
tâm tin tưởng cô không đi mà chỉ ra
ngoài mua đồ ăn sáng thôi.
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Sau khi Bạch Nhược Hy đi rồi, Kiều
Huyền Thạc liền chợp mắt một
chút.
Hai mươi phút sau.
Bạch Nhược Hy mang túi bánh bao
trở về từ bên ngoài.
Cô nhìn thấy người khác xếp hàng
mua bánh nên cảm thấy có lễ rất
ngon, cho nên cô cũng xếp hàng
sau dòng người dài dằng dặc chờ
đợi tới lượt mình.
Mua được đồ ngon rồi, tâm tình
Bạch Nhược Hy liền trở nên nhẹ
nhàng vui sướng, vô cùng hài lòng
mà chờ mong được trở về chia sẻ
với Kiều Huyền Thạc.
Trở về trước cửa phòng bệnh.
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Bạch Nhược Hy vừa muốn đẩy cửa
vào liên nghe thấy giọng nói dịu
dàng chu đáo của Doãn Nhụy vọng
ra từ bên trong.
“Huyền Thạc, cái đó là đồ ăn sáng
của bệnh viện sao? Nhìn qua đã
thấy không ngon rồi. Hơn nữa cũng
không dinh dưỡng gì. Anh ăn mấy
cái này đi. Đích thân em nấu cháo
dinh dưỡng cho anh đó.”
Kiều Huyên Thạc lạnh nhạt nói:
“Không cần đâu. Nhược Hy đã ra
ngoài mua đồ ăn sáng rồi.”
Doãn Nhụy mỉm cười, châm chọc
mở miệng: “Vậy sao? Em tới cũng
được hai mươi phút rôi mà có thấy
cậu ấy quay lại đâu. Anh chắc chắn
cậu ấy thật sự đi mua đồ ăn sang
chứ không phải bỏ đi luôn rồi ư?”
Chương Bụng dạ hẹp hòi
“ „
Doãn Nhụy thở dài nói khẽ: “Lời
Nhược Hy mà anh cũng tin sao?
Vậy anh cũng không hiểu cậu ấy rồi.
Em không muốn nói xấu sau lưng
bạn bè nhưng mà anh cứ ăn cái này
đi. Nếu như anh không muốn ăn đồ
em nấu thì ăn đồ của bệnh viện
phát cho cũng được. Dù sao thì
cũng đỡ hơn là đợi đồ ăn không thể
tới miệng của Bạch Nhược Hy.”
Bạch Nhược Hy chầm chậm rút
chân về rồi lại lui về sau một bước.
Có lẽ cô thật sự không cần phải
bước vào làm gì nữa.
Có phải Kiều Huyền Thạc đã ăn
cháo bào ngư vi cá rồi không?
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Cô cúi đầu nhìn túi bánh bao rẻ tiền
trong tay mình, đột nhiên không có
dũng khí bước vào nửa bước.
Chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi mà còn
có thể khiến người khác nghi ngờ
nhân phẩm và độ tin cậy. Nghĩ đi
nghĩ lại cô cảm thấy thật buồn cười
làm sao.
Cô xoay người đi vê phía hành lang
dài rồi đặt túi bánh bao lên lan can.
Cả người dựa vào tường, từ từ nhìn
mặt trời ló lên phía chân trời.
Ánh mặt trời chiếu xuống người
Bạch Nhược Hy nhưng không mang
lại cảm giác ấm áp mà chỉ khiến khí
lạnh tỏa ra từ tận đáy lòng.
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Bạch Nhược Hy mau chóng sờ túi
quần rồi vội vàng lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là số lạ nhưng giống
với số mà Kiều Huyền Thạc gọi cho
cô lúc tối qua. Chắc là điện thoại
trong phòng bệnh.
Cô nghĩ nghĩ rôi vuốt màn hình, đặt
lên tai.
Điện thoại vang lên tiếng của Kiều
Huyền Thạc: “Ở đâu?”
Bạch Nhược Hy chầm chậm cúi
đầu, yếu ớt nói: “Ngoài cửa.”
“Tại sao không vào?”
“Anh ăn sáng chưa?”
“Em còn chưa quay lại thì tôi ăn gì
Chương Bụng dạ hẹp hòi
_ `.
bây giờ?
Bạch Nhược Hy mím môi, vui vẻ
cười một tiếng rồi lập tức cầm túi
nilon xoay người trở vê phòng.
Cô tắt máy rồi đẩy cửa vào.
Doãn Nhụy đang đứng trong phòng
liền quay đầu lại nhưng không kinh
ngạc mấy, chỉ nở nụ cười thân thiện,
nhỏ giọng nói: “Nhược Hy, cậu đến
rồi à?”
Bạch Nhược Hy lạnh nhạt trả lời lại
một tiếng: “Ư”
Cô đi đến đầu giường lấy ra cái đĩa
nhỏ trong tủ y tế rồi đổ bánh bao ra.
Sau đó cô cầm rĩa đi về phía Kiều
Huyền Thạc.
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Doãn Nhụy nhíu mày. Sắc mặt
thoáng chút nặng nề: “Nhược Hy, lẽ
nào cậu không biết chút nào sao?
Sau khi túi nhựa tiếp xúc với nhiệt
độ cao sẽ chảy ra chất độc hại
không tốt cho cơ thể.”
Bạch Nhược Hy cả kinh. Bước chân
bỗng chốc dừng lại. Cô tới gân
giường Kiều Huyền Thạc nhưng lại
không có dũng khí đi qua đưa cho
hắn ăn.
“Có phải cái bánh bao này cậu mua
ở cửa tiệm trước cổng bệnh viện
không? Lúc mình vừa tới cũng nhìn
thấy người ta xếp hàng dài. Người
đông tật nhiều. Mấy thứ đồ rẻ tiền
thế này không biết dùng nguyên liệu
nào làm. Hơn nữa cũng khiến người
khác lo lắng vê vấn đề an toàn vệ
sinh. Mình cảm thấy vẫn không nên
Chương Bụng dạ hẹp hòi
tùy tiện ăn mấy thứ đồ rác rưởi đó
thì tốt hơn.”
Bạch Nhược Hy cảm thấy lòng bàn
tay đổ mồ hôi lạnh.
Tim hoảng sợ. Ban đầu vốn vô cùng
mong chờ được thưởng thức mùi vị
thơm ngon mà lúc này bị Doãn
Nhụy nói như vậy, cô thật sự không
có mặt mũi nào để Kiều Huyền
Thạc ăn mấy thứ đồ độc hại như
thế này.
Tay cô lặng lẽ run rẩy hai cái. Bạch
Nhược Hy cúi đầu nhìn bánh bao
trong khay rồi lại nhìn vê phía Kiều
Huyên Thạc: “Anh ba, em đi nhà
hàng mua cho anh món khác.”
Kiều Huyên Thạc với tay qua kéo
cánh tay Bạch Nhược Hy. Trên mặt
Chương Bụng dạ hẹp hòi
hắn không thể hiện bất cứ cảm xúc
nào, nhỏ giọng nói: “Đưa cho tôi, tôi
muốn ăn.”
“Nhưng…”
Kiều Huyên Thạc mỉm cười, hỏi như
chốn không người: “Em xếp hàng
hai mươi phút mới mua được sao?”
“Dạ, đông người quá. Hơn nữa ông
bác làm bánh bao quá chậm cho
nên phải đợi rất lâu.”
Kiều Huyên Thạc không dám dùng
sức kéo tay Bạch Nhược Hy, sợ làm
đổ cái khay trong tay cô: “Lại đây,
tôi muốn nếm thử”
“Nhưng…”
“Trúng thứ độc hại như đạn tôi còn
Chương Bụng dạ hẹp hòi
không chết được. Một cái bánh bao
nhỏ mà có thể chết được sao?” Kiều
Huyền Thạc nhíu mày hỏi lại.
Bạch Nhược Hy chầm chậm quay
đầu nhìn về phía Doãn Nhụy.
Sắc mặt Doãn Nhụy vô cùng khó
coi, chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn
bọn họ.
Bạch Nhược Hy xoắn xuýt trong
lòng. Tâm tình cũng sa sút vô cùng.
Nếu như cô có điều kiện thì cũng
muốn nấu mấy thứ đắt đỏ có dinh
dưỡng như thế này cho Kiều Huyền
Thạc. Nhưng trước mắt cô chỉ có
thể mua được cái bánh bao nhỏ này
mà thôi.
Cô tiến lên hai bước tới gần Kiều
Chương Bụng dạ hẹp hòi
Huyền Thạc rôi châm chậm ngồi
xuống mép giường. Lúc Kiêu Huyền
Thạc với tay ra cầm lấy cái nĩa, Bạch
Nhược Hy liền lập tức giành lại, mỉm
cười nói: “Để em đút cho anh.”
“Tôi còn có tay.” Kiều Huyền Thạc
khẽ chau mày, giọng nói cứng rắn.
Bạch Nhược Hy cắn cắn môi, híp
mắt nhìn hắn. Người đàn ông này
sao cứ nhai hoài một câu không
chịu đổi vậy?
Lòng dạ hẹp hòi.
Ghim thù.
Vẫn còn tức giận chuyện cô không
đút quýt cho hắn ăn sao?