Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Harpsichord Concerto No. in F minor, BWV : Concerto gồm chương Bach viết cho đàn harpsichord solo, đệm violin I/II, viola, continuo (cello, violone) vào năm
Harpsichord (tiếng Pháp: clavecin): một nhạc cụ bộ dây phím cổ, chơi bằng cách nhấn các phím trên một bàn phím. Khi một phím được nhấn, một cái búa nhỏ sẽ đập vào dây tương ứng và phát ra âm thanh. Nó là nhạc cụ chuẩn cho hàng loạt các loại nhạc cụ bộ dây khác như đàn virginals, muselar, và spinet.
Harpsichord đã được sử dụng rộng rãi trong thời kỳ Phục hưng và thời kỳ âm nhạc Baroque. Trong thời gian cuối thế kỷ với sự phổ biến của đàn piano, harpsichord dần dần biến mất khỏi sân khấu âm nhạc, mãi đến thế kỷ mới được sử dụng trở lại.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Harpsichord Concerto No. in F minor: II. LARGO》- J. S. BACH
—---------------------------------------
Bốn chiếc đĩa này chính là phản ứng của Lục Hoài Xuyên đối với đêm mưa to năm đó.
Mười mấy năm sau, Lục Hoài Xuyên nhìn Lục Tảo Thu nôn mửa trước mặt, đã không còn nhớ rõ tên cô nữ sinh mình từng bảo trợ, chỉ nhớ cô gái kia từng kéo bản nhạc Diệp Ngu thích nhất cho mình nghe.
Bất kể là hồi ức như thế nào, cùng lắm đều chỉ vì hai chữ Diệp Ngu.
Chung Quan Bạch đỡ Lục Tảo Thu, nháy mắt nhìn lên Lục Hoài Xuyên đã thấy ông ta trở lại dáng vẻ như cũ, đuôi mắt không còn ý cười, ánh mắt nửa nâng nhìn không ra cảm xúc.
Đột nhiên hắn cảm thấy Lục Hoài Xuyên thay đổi thất thường như vậy quả thực rất giống một con quái vật.
"Sau khi rời khỏi nhà họ Lục mày chẳng có chút tiến bộ nào cả." Lục Hoài Xuyên nhìn Lục Tảo Thu sắc mặt tái nhợt đang che bụng.
Tuy Chung Quan Bạch không biết nguyên nhân, nghe lời này xong cũng lập tức muốn phát hỏa, nhưng rồi hắn nhanh chóng ý thức được nếu đêm nay làm ầm ĩ lên thì không chỉ có hắn và Lục Hoài Xuyên không thể nghỉ ngơi, mà còn có Lục Tảo Thu đang dựa vào khuỷu tay hắn.
"Hôm nay đã muộn rồi, Tảo Thu cũng không thoải mái, ngài muốn nói gì thì để mai rồi nói sau đi ạ." Chung Quan Bạch nói.
Lục Hoài Xuyên liếc nhìn Chung Quan Bạch, dường như không có ý định chờ đến ngày mai, nhưng đúng lúc này điện thoại trong phòng ngủ của ông ta vang lên. Đó là số điện thoại nội bộ, người gọi đến không nhiều, lại là giờ này thì chỉ có thể là chuyện cấp bách.
Thừa dịp Lục Hoài Xuyên đi nhận điện thoại, Chung Quan Bạch đỡ Lục Tảo Thu vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo đã bẩn ra.
Hắn rót một ly nước cho Lục Tảo Thu súc miệng, xong rồi mới vừa xả nước vào bồn tắm vừa hỏi: "Anh đã khá hơn chút nào chưa? Có muốn đi bệnh viện không?"
Lục Tảo Thu chống tay vào bồn rửa lắc đầu.
Chờ nước ấm xả đầy, hai người ngồi vào bồn tắm, Lục Tảo Thu ôm Chung Quan Bạch vào ngực mình, đặt nhẹ cằm lên vai hắn, cụp mắt rũ mi như đang cực kỳ mệt mỏi.
Một lát sau, Chung Quan Bạch nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi xa dần và tiếng đóng cửa lại.
Tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức Lục Tảo Thu.
Chung Quan Bạch quay đầu lại: "Ông ấy đi rồi?" Vì những lời nói và thái độ vừa rồi của Lục Hoài Xuyên, bây giờ Chung Quan Bạch không thể gọi ông ta bằng xưng hô "cha anh", chỉ có thể dùng một đại từ chung chung để nhắc đến, giống như người này hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ.
"Chắc là thế." Lục Tảo Thu đáp.
"Thế, bây giờ chúng ta tắm rửa xong thì ngủ một giấc, có gì ngày mai lại nói tiếp." Chung Quan Bạch cẩn thận nắm hai cổ tay Lục Tảo Thu nâng lên trời, bày ra một tư thế hoan hô ấu trĩ, "Tay anh có vết thương, đừng để dính nước, em kỳ cọ cho anh."
Hơi nước ấm chậm rãi phủ lên trước ngực, làn da ướt đẫm, bên tai là tiếng nước róc rách.
Chung Quan Bạch cẩn thận nhớ lại, từ lúc bọn họ trở về nhà họ Lục, hay phải nói là bắt đầu từ trên đường về nhà, thái độ của Lục Tảo Thu đã trở nên khác thường, chỉ là thời điểm ở trên xe trông giống như mỏi mệt vì bôn ba đường dài, nhưng sau khi chạm mặt Lục Hoài Xuyên, loại khác thường này mới rõ ràng hơn, trận nôn mửa vừa rồi cũng chắc chắn không phải chỉ vì thân thể không khỏe.
Nhưng bây giờ hắn đang ngồi bên bồn tắm gội đầu cho Lục Tảo Thu, cúi đầu nhìn vào mắt anh lại không nỡ hỏi. Cho dù là hồi ức hay tự sự, hắn đều không muốn ép buộc, chỉ đối phó với những chuyện kia cũng đã đủ khiến anh mệt mỏi tinh thần.
"A Bạch."
Chung Quan Bạch kề mặt lại gần hơn.
Lục Tảo Thu nâng tay lên sờ đầu Chung Quan Bạch, nói: "Hôm nay yên tĩnh quá."
"Ngày thường em ồn ào lắm sao?" Chung Quan Bạch cắn một cái vào tai Lục Tảo Thu.
Anh không trả lời, qua một lúc mới cười nhẹ, "ừ" một tiếng.
"Anh thích náo nhiệt mà." Chung Quan Bạch nói.
Lục Tảo Thu lại "ừ" một tiếng nữa.
Không biết vì sao, chỉ trao đổi với nhau mấy câu, Chung Quan Bạch lại đột nhiên thấy những cảm xúc khó chịu vừa rồi đều tan thành mây khói, rõ ràng đang ở một nơi xa lạ nhưng lại giống hệt như ở nhà.
Có lẽ không phải vì Lục Tảo Thu dẫn hắn về nhà, mà anh chính là mái nhà của hắn.
Giống như khi đối mặt với tình cảnh gian nan hay lao tù thất bại, không phải Lục Tảo Thu dẫn đường cho hắn hay giúp hắn tìm thấy chìa khóa, mà anh chính là con đường, hoặc chính là chiếc chìa khóa kia.
Tắm rửa xong, Lục Tảo Thu dẫn Chung Quan Bạch đi vào phòng ngủ của mình.
Trần nhà rất cao, có kệ sách xếp kín một mặt tường từ sát đất đến chạm trần tựa như một bức tường thành xây bằng sách sặc sỡ, phần lớn là các tác phẩm vĩ đại kinh điển, một mô hình địa cầu bằng gỗ rất lớn giống loại hay được đặt trong các thư viện châu Âu cổ kính, phần địa cầu mô tả châu Âu quay lên trên cùng, còn có một giá đỡ nhạc phổ màu đen. Toàn bộ căn phòng quá trống trải, không dính một hạt bụi, dường như không có một chi tiết bài trí dư thừa nào, nhưng cũng không hề có sức sống.
Lục Tảo Thu lập tức đi thẳng, không hề quyến luyến đến mấy thứ này, thậm chí còn không liếc mắt nhìn thoáng qua một chút.
Vào sâu bên trong mới đến căn phòng đặt giường ngủ, trong phòng có một cái ban công lộ thiên hơi chìm, phải đi thêm mấy bậc thang mới xuống đến nơi, ban công còn kéo dài đến một chỗ trông giống như một bến thuyền nhỏ, từ đó có thể trực tiếp chèo thuyền vào hồ.
Chung Quan Bạch trông thấy những thứ này, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Lục Tảo Thu lúc còn thiếu niên, càng tưởng tượng trong lòng càng ngứa ngáy, rất muốn cẩn thận nhìn kỹ nơi anh lớn lên một vòng, nhưng lúc này chỉ có thể nhanh chóng kéo màn tắt đèn, lôi người lên giường đi ngủ.
Trong bóng đêm, Chung Quan Bạch vuốt ve ngón tay Lục Tảo Thu một chút, nghe tiếng anh thở, chờ người ngủ say mới mơ màng thϊếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, bỗng nhiên Chung Quan Bạch cảm giác tay mình mình cầm lấy. Hắn lập tức tỉnh táo lại, nhỏ giọng gọi: "Tảo Thu?"
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phía dưới rèm cửa sát đất tản ra một vạt ánh sáng mờ rơi rụng trên sàn nhà.
Lục Tảo Thu không nói gì, chỉ kéo Chung Quan Bạch vào lòng mình, không gây ra động tĩnh mạnh, nhưng lực cánh tay lại rất lớn, không cho đối phương giãy giụa. Anh gần như chưa bao giờ vì yêu cầu của mình mà đánh thức Chung Quan Bạch đang ngủ mơ màng như thế, hắn lập tức ôm lưng anh, giọng điệu nghe như đã tỉnh táo và chờ đợi cái ôm này từ rất lâu: "Em tỉnh rồi."
Hắn ngửi lung tung lên cổ Lục Tảo Thu một lát mới không đầu không đuôi nói: "Em cảm thấy anh muốn kể cho em nghe."
Sau đó là một khoảng yên lặng chờ đợi, giống như vô số lần Lục Tảo Thu từng làm với hắn, kiên nhẫn chờ.
Chỉ là Lục Tảo Thu không quen bộc bạch, cho nên anh cần thêm một ít cổ vũ, ví dụ như gãi gãi vào kẽ ngón tay để biểu đạt khát vọng, hoặc là đặt một cái hôn lên vành tai.
Vầng sáng dưới chân bức rèm ngày càng lan rộng, nhuộm cho tấm rèm một tầng màu sắc ấm áp.
Chung Quan Bạch đứng dậy kéo rèm ra để ánh mặt trời chiếu vào một nửa giường, chỉ không để nó chiếu thẳng vào mắt Lục Tảo Thu, sau đó hắn ngồi dưới nắng kéo tay nhìn anh cười.
"Trời sáng rồi." Vẻ mặt Lục Tảo Thu không thay đổi, nhưng ngón út lại vô thức giật giật.
Buổi sáng hôm đó rất bình thường, bình thường đến mức không thể nắm được một chút manh mối nào, nếu không có những chuyện xảy ra sau đó thì cơ hồ có thể nói là yên tĩnh tốt đẹp, như mọi ngày.
Như mọi ngày tức là, sau khi Lục Tảo Thu ngồi trong phòng đọc sách được khoảng bốn mươi phút, Diệp Ngu sẽ đến gọi anh đi dùng bữa sáng.
Diệp Ngu luôn mặc một chiếc váy dài bằng vải bông màu trắng, cổ áo kéo cao đến gần cằm xòe ra như đóa hoa bách hợp, mái tóc dài rũ xuống hơi cong tự nhiên, bà không phải là một mỹ nhân tầm thường, không mang vẻ đẹp khiến người ta phải kinh diễm từ ánh nhìn đầu tiên.
Bà là một định nghĩa của sự dịu dàng.
Bà sẽ nhẹ nhàng gõ cửa gọi "Tảo Thu", chờ cho Lục Tảo Thu trả lời mới mở cửa ra. Bà luôn biết anh đang đọc cuốn sách nào, sẽ hơi mỉm cười hỏi cảm nghĩ của anh, hai người tán gẫu vài câu rồi đóng cửa lại, đi xuống phòng ăn chờ Lục Tảo Thu.
Sau bữa sáng bà sẽ đọc thơ hoặc kể chuyện cho Lục Ứng Như và Lục Tảo Thu nghe bằng một thứ tiếng khác, hoặc là kéo đàn violin rồi kể về lai lịch của từng khúc nhạc.
Lục Hoài Xuyên sẽ vì những buổi sáng như vậy mà hoãn giờ đến những buổi họp quan trọng, ở thời điểm lá cây dần thay màu rơi lả tả xuống mặt hồ bà sẽ kéo khúc《 Mùa Thu 》trong bản giao hưởng 《 Bốn mùa 》của Vivaldi rồi nói:
"Lúc này thật đẹp."
Bà từng nói, thật đẹp, giống như mùa thu đến sớm vậy.
(không chắc mình biểu đạt như vậy có đúng không nhưng nguyên văn là: 应如早秋 - câu này tách ra sẽ thành tên của hai chị em Ứng Như và Tảo Thu)
Không ai ngờ được bà sẽ ra đi vào một ngày đẹp như vậy, không mang theo hành lý, chỉ xách theo hộp đàn violin.
Sáng hôm ấy, lúc cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tảo Thu vẫn còn đang ngủ. Diệp Ngu đến gần mép giường xoa đầu anh, vào giây phút bà xoay người, Lục Tảo Thu mở mắt nhìn bóng dáng bà đi xa dần.
Thời điểm bà chuẩn bị nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ánh mắt bà và Lục Tảo Thu chạm nhau.
Không ai biết trong ánh mắt kia cất chứa điều gì.
Diệp Ngu nhìn Lục Tảo Thu một lát, nhẹ giọng nói: "Còn sớm lắm."
Sau đó bà đóng cửa.
Còn sớm, trời còn chưa sáng.
Lục Tảo Thu nhắm mắt lại chờ đồng hồ báo thức vang lên, anh ngồi dậy đi đến bên bàn, ngồi trên cái ghế chân cao đung đưa, chân vẫn chưa chạm được xuống đất.
Từ đó trở về sau là những cuộc tìm kiếm không ngừng, từ công khai tìm đến lén lút tìm kiếm sau lưng cha, từ không ngừng dò hỏi những người xung quanh đến âm thầm giấu mọi nghi hoặc và cảm xúc vào lòng, cùng với việc chịu đựng tất cả những thay đổi đi kèm với nó.
Chung Quan Bạch nghe Lục Tảo Thu lần lượt kể về bóng lưng của mẹ mình, chuyện người bạn ngày nhỏ, chị gái che chở, nguyên nhân vì sao nôn mửa......
Một cuộc sống tối tăm kéo dài hơn mười năm trời.
Lục Tảo Thu chỉ biết kể về những chuyện đã xảy ra, miêu tả về những hình ảnh đã xuất hiện trước mắt, nhưng sẽ không kể về cảm giác của chính mình, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến Chung Quan Bạch chấn động và tích tụ khó chịu trong lòng.
Từ đoạn Lục Tảo Thu kể đến chuyện cùng Lục Hoài Xuyên ăn bữa tối kinh dị kia, Chung Quan Bạch có thể đoán được sau cái chết của hai con thiên nga chính là lúc chứng trầm cảm của anh bắt đầu trầm trọng theo lời kể của Lục Ứng Như. Khi đó Lục Tảo Thu phải dùng một lượng lớn thuốc chống trầm cảm, ốm yếu đến mức không thể ra nước ngoài du học, về sau gặp Chung Quan Bạch lại phát hiện ra mình bị ED, cũng được chẩn đoán là một trong số những tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc điều trị trầm cảm trong thời gian dài.
Chung Quan Bạch nhớ lại những câu ngày ở miền nam nước Pháp bà Galois đã đọc lên:
"Trong khi cậu ta kéo đàn, những bông hoa trong sân đồng loạt bừng nở."
"Bản nhạc kết thúc, một con chim lông xanh bụng trắng đậu trên bàn tay cầm vĩ của cậu ta, yên lặng nhìn."
"Tôi dò hỏi, vì sao hai lần đều là Paganini nhưng lại có khác biệt lớn như vậy."
"Cậu ấy vừa cẩn thận ngồi xổm, vụng về thả con chim xuống mặt đất giống như không biết nó sẽ bay đi, vừa nói với tôi, bởi vì cậu ấy đã gặp được một người."
Còn có chiếc mặt nạ bạc, khối lập phương vỡ nát, kẽ ngón tay bị rạch, băng vải màu trắng, bản nhạc vang lên trong thính phòng ở Nhạc viện, bóng dáng một tay giữ đàn tay kia cầm vĩ......
Tất cả mọi thứ dần dần được liên kết lại, giống như một sợi chỉ khâu từng mảnh vải không cùng màu sắc và chất liệu thành một tấm thảm lớn, người khác kể cho hắn, chính hắn tự mình tìm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Lục Tảo Thu tình nguyện mở miệng, nói ra những điều hắn không thể biết được từ bất kỳ chỗ nào khác.
Cuối cùng trên tấm vải hiện ra thân hình và khuôn mặt Lục Tảo Thu.
Phải nói, đó không chỉ là một tấm duy nhất, mà là vô số tầng vải xếp lên nhau thành một chồng thật dày, nhưng đa số mọi người chỉ có thể nhìn được miếng vải gần với mình nhất. Trong đại đa số tình yêu, người ta cũng chỉ yêu phần gần với mình nhất. Thế nhưng, định nghĩa về một người không phải là bộ dáng anh ta ở một thời điểm nào đó, mà là toàn bộ thời gian của anh ta.
Chung Quan Bạch nhoài người lên ôm Lục Tảo Thu từ sau lưng.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng thì điện thoại của Lục Tảo Thu vang lên, là một dãy số xa lạ gọi đến từ nước Pháp.
Lục Tảo Thu nghe máy, dùng tiếng Pháp trả lời "Đúng vậy", sau đó không biết nghe được chuyện gì mà nhìn về phía Chung Quan Bạch. Nhìn một lát, khóe môi anh dần dần cong lên, sắc mặt càng thêm dịu dàng, lúc sau lại nói "Tôi hiểu rồi".
"Chờ một chút." Lục Tảo Thu kéo điện thoại ra xa, hỏi Chung Quan Bạch có đồng ý để chuyện của bọn họ được công khai không.
Hóa ra là bà Galois gọi điện đến hỏi ý kiến những khách hàng từng mua đồ thủ công năm xưa.
"Bà biết mà." Chung Quan Bạch cố ý nói lớn bằng tiếng Pháp, "Nếu có thể, tôi muốn nói cho tất cả mọi người cùng nghe."
Không cần Lục Tảo Thu thuật lại, Galois nghe thấy tiếng Chung Quan Bạch trong điện thoại, bật cười chúc phúc cho bọn họ.
Lục Tảo Thu tắt máy, quay sang hỏi Chung Quan Bạch: "Em đi sang Pháp làm gì?"
Chung Quan Bạch nhạy bén phiên dịch ý câu "Em đi sang Pháp làm gì" thành "Em sang Pháp lén lút làm gì sau lưng tôi", liền cố tình lảng sang chuyện khác lấp liếm: "Em vừa viết mấy bản nhạc mới cho anh, để em đàn cho anh nghe. Bây giờ bọn mình về liền đi."
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch một lúc, trong mắt mang theo ý cười: "Được."
"Bây giờ mà bọn mình đi ra ngoài có bị ai cản lại không nhỉ?" Chung Quan Bạch hỏi.
"Có lẽ là có." Lục Tảo Thu trả lời.
Chung Quan Bạch kéo toàn bộ màn cửa, nhìn về phương xa.
Trời nắng hồ trong.
"Tảo Thu." Chung Quan Bạch gọi.
"Hửm?"
"Anh có biết chèo thuyền không?" Chung Quan Bạch hỏi.
Một ngày có trời nắng hồ trong rất thích hợp đi chơi thuyền nha.
Lục Tảo Thu đoán được ý của hắn, cười nhẹ: "Biết."
Chung Quan Bạch vươn tay làm thế mời, tựa như muốn cùng đối phương lao vào biển sao trời mênh mông: "Chúng ta đi thôi."
Lục Tảo Thu nắm tay Chung Quan Bạch, đưa hắn đi xuống bến thuyền nhỏ bên dưới ban công.
Hai người chèo ra giữa hồ, bỗng nhiên Chung Quan Bạch giật mình, chỉ tay về phía xa chỉ thị: "Qua bên kia."
Lục Tảo Thu hỏi: "Em định làm gì?"
Nơi đó là chỗ Chung Quan Bạch nhìn thấy cặp thiên nga khi vừa tới đây, nghe nói là sau này Lục Ứng Như mua lại vì Lục Tảo Thu, Chung Quan Bạch lo lắng một ngày nào đó Lục Hoài Xuyên không vui lại sai đầu bếp xuống tay với bọn chúng.
"Mang hai con ngỗng này về cùng đi." Chung Quan Bạch nói, "Sau này bọn mình tự nuôi."