Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm trước Lục Tảo Thu đã báo bình an cho Bình Huy Viễn qua điện thoại, nói cả hai người không có việc gì. Ôn Nguyệt An cũng gọi điện đến dò hỏi, khi đó Chung Quan Bạch vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về đến Bắc Kinh làm sao nuôi được thiên nga, sân nhà Ôn Nguyệt An nuôi mấy con cua thì còn tạm ổn, nuôi thiên nga thì không đủ diện tích. Thậm chí hắn còn nghĩ không biết mùa đông lạnh quá hai con chim có dứt khoát lẳng lặng bay về phương nam tránh rét không.
Nghĩ đến đó hắn liền hỏi luôn vào điện thoại: "Bên chỗ thầy thời tiết còn ấm áp không ạ?" Nghe ông trả lời "còn ấm" lại tiếp tục hỏi gần đó có hồ nước nào không, cỏ cây bên hồ có rậm rạp tươi tốt không, hỏi mất nửa ngày mới ấp úng nói mình muốn về chơi, còn chuyện muốn xách thiên nga về tránh đông thì chưa dám mở miệng. Hắn cảm giác như mình ở bên ngoài lén sinh con muốn ôm về nhà mẹ, sợ người nhà biết sẽ mắng cho một trận, vẫn nên chờ gặp mặt trực tiếp thì hơn, dù sao thì có ai lại không thích nhà có thêm con (ngỗng) cháu đâu cơ chứ.
Ôn Nguyệt An nghe liền biết ngay hắn không chỉ đơn giản về chơi mấy ngày, nhưng cũng nói: "Muốn thì cứ về thôi."
Chung Quan Bạch hỏi ý ngài Hạ thế nào, Ôn Nguyệt An ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Ngọc Lâu đang ngồi bên cạnh đọc sách: "Nơi này không phải do anh ấy làm chủ."
Chung Quan Bạch cậy thế Ôn Nguyệt An, vui vẻ rạo rực hẹn ngày về, lại dặn thêm mấy câu ông nhớ giữ gìn sức khỏe, trước khi cúp máy còn kịp ba hoa đòi hỏi mình muốn ăn gì uống gì.
Lục Tảo Thu có công việc phải về Bắc Kinh, Chung Quan Bạch đưa người ra sân bay xong liền gọi điện thoại cho Lục Ứng Như. Hắn biết chuyện với Lục Hoài Xuyên không thể giải quyết đơn giản như vậy, không phải hắn và Lục Tảo Thu ra khỏi nhà mắt không thấy tâm không phiền thế là xong. Lục Ứng Như nghe hết đầu đuôi, lại hỏi tình hình hai người hiện tại rồi mới nói: "Tôi biết rồi, cuộc điện thoại tối hôm đó là do tôi gọi. Chung Quan Bạch, cậu không hiểu rõ ông ta nhưng tôi thì hiểu, sự tình không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu quá nóng vội."
Có một số việc cần rất nhiều năm chuẩn bị, mà người nhà họ Lục ai cũng đủ kiên nhẫn.
"Bởi vì một ngày em cũng không chờ được." Chung Quan Bạch nói, "Ông ta cứ như một quả bom hẹn giờ."
"Cậu phải chờ." Giọng Lục Ứng Như rành rọt mà lạnh băng, mang theo thái độ cứng rắn, "Cho dù là bom thì cũng phải tìm thấy kíp nổ mới cắt dây được."
"Em cảm thấy em tìm ra sợi dây mấu chốt đó rồi." Chung Quan Bạch im lặng một lúc rồi nói, "Chị Ứng Như, trước khi đi, em từng hỏi Tảo Thu vì sao sau này lớn lên, có đủ năng lực rồi mà anh ấy vẫn không tự đi tìm mẹ."
Lúc ấy bọn họ đang ở trên hồ, Lục Tảo Thu chèo thuyền, giữa chân mày hiện lên một tia bối rối, nhưng chỉ một chớp mắt, sắc mặt anh trở lại bình tĩnh như ngày thường: "Tôi không biết."
Một lúc lâu sau, thuyền nhỏ cập bến, Lục Tảo Thu lấy tay đỡ lưng Chung Quan Bạch bước lên bờ, giây phút ngắn ngủi anh đứng sau lưng mà hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt, mới thấp giọng nói một câu: "Bà ấy không cần tôi."
Bà ấy có cuộc sống của chính mình rồi.
Giây phút đó, Chung Quan Bạch cảm thấy hắn nên sớm nghĩ đến, Lục Tảo Thu chính là người như vậy, tình nguyện hết năm này qua tháng nọ chịu đựng Lục Hoài Xuyên cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của Diệp Ngu. Trong lòng anh có lẽ không mang hận thù, hay phải nói là, tận mười mấy năm sau, anh vẫn tình nguyện yên lặng bảo vệ cho người mẹ chỉ tồn tại trong trí nhớ mơ hồ của mình, cho dù chính anh cũng không biết nguyên nhân vì sao bà rời bỏ bọn họ.
Thời Diệp Ngu bỏ đi Lục Tảo Thu vẫn còn quá nhỏ, nhưng Lục Ứng Như thì đã đủ nhận thức để quan sát được cơn sóng ngầm mãnh liệt nào đó giữa những người trưởng thành trong nhà, hơn nữa còn đưa ra phán đoán của bản thân ——
Ai là người tốt, ai là người xấu.
Hoặc nên nói là, không có ai tốt, cũng không có ai hoàn toàn xấu.
Cô nghe Chung Quan Bạch nói xong, vẫn chưa trả lời.
Chung Quan Bạch hỏi: "Chị Ứng Như, chị cũng chưa từng đi tìm sao? Nếu bà ấy chịu ra mặt...... Có lẽ ——"
"Chung Quan Bạch, nhận thức của cậu về thế giới này quá ngây thơ." Lục Ứng Như đứng lên đi ra ngoài sân thượng, bám lên lan can nhìn dòng xe cộ nhỏ như đàn kiến bên dưới, nhớ đến những lần mình từng đích thân tìm kiếm.
Nếu có thể xem như là tìm kiếm.
Ví dụ như lần chen chúc trong đám đông thoát khỏi cấp dưới của Lục Hoài Xuyên ở trước cánh cổng Brandenburg, một mình đi qua Đài tưởng niệm người Do Thái, đến quảng trường Potsdamer Platz để nghe Diệp Ngu biểu diễn trong dàn nhạc Berlin Philharmonic.
(Cổng Brandenburg (tiếng Đức: Brandenburger Tor) là cổng thành phố trước đây và là một trong những biểu tượng chính của thành phố Berlin, Đức. Cổng này nằm ở quận Trung tâm (Bezirk Mitte) của Berlin, giữa Pariser Platz và Platz des . März và là cổng thành duy nhất còn lại của một loạt cổng cổ ra vào Berlin.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Erla
Đài Tưởng niệm người Do Thái ở Châu Âu: là đài tưởng niệm ở Berlin dành cho các nạn nhân Do Thái bị diệt chủng trong Thế chiến, được thiết kế bởi kiến trúc sư Peter Eisenman và Buro Happold, bao gồm một khu đất rộng . mét vuông được bao phủ bởi . tấm bê tông hoặc "bia đá", được sắp xếp theo mô hình lưới trên một cánh đồng dốc.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Erla
Potsdamer Platz: quảng trường công cộng và giao lộ giao thông ở trung tâm Berlin, nước Đức.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Erla
Berlin Philharmonic: dàn nhạc giao hưởng của Đức có lịch sử thành lập năm, trụ sở đặt tại Berlin. Đây là một trong những dàn nhạc nổi tiếng, được hoan nghênh và đánh giá cao nhất trên thế giới.)
Lại ví dụ như, chạy tất tả về hướng bắc trong tiếng súng mừng của Cung điện Belvedere, cuối cùng trốn trong Sảnh Brahms của Hiệp hội Âm nhạc Vienna, ngồi ở hàng ghế gần sân khấu nhất nhìn lên Diệp Ngu cầm đàn mặc lễ phục đen dài. Cô nhớ rõ nghệ sĩ violin tóc vàng ở gần cô kẹp tóc lên bằng một chiếc kẹp bướm sặc sỡ, nửa đoạn sau vì biểu diễn quá nhập tâm nên kẹp tóc văng ra rơi xuống sân khấu, vừa vặn dừng bên chân cô.
(Cung điện Belvedere: tòa kiến trúc phức hợp lịch sử ở Vienna, Áo, bao gồm hai cung điện theo phong cách Baroque (Thượng và Hạ Belvedere), vườn cam và Cung điện Stables. Các tòa nhà được bố trí với cảnh quan xung quanh là công viên phong cách Baroque ở quận của thành phố.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Erla
Wiener Musikverein (tiếng Đức có nghĩa là "Hiệp hội Âm nhạc Viên"), thường được viết tắt là Musikverein, là một phòng hòa nhạc ở Vienna, Áo, nằm ở quận Innere Stadt. Tòa nhà mở cửa vào năm và là nơi đặt trụ sở của dàn nhạc Vienna Philharmonic.)Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương : 《Erla
Lục Ứng Như nhặt chiếc kẹp tóc kia lên, sau khi bản nhạc kết thúc thì đưa lại tận tay cho vị nghệ sĩ violin.
Nhờ chiếc kẹp tóc này mà cô được Diệp Ngu nhìn thoáng qua một lần.
Cái nhìn đó tựa như hiện tại cô nhìn xuống dòng xe cộ dưới chân mình, vừa xa xôi vừa lạ lẫm, hoàn toàn không biết có gì xảy ra bên dưới, hơn nữa đối với chuyện mình không biết còn cảm thấy rất đúng lý hợp tình.
"Đại khái cậu cho là tôi và Tảo Thu tìm được Diệp Ngu, sẽ có một màn đoàn tụ người thân cảm động, rồi cha mẹ bọn tôi sẽ tái hợp," Lục Ứng Như bật cười, nụ cười này hơi giống Lục Tảo Thu, giống như đang cố gắng kể một câu chuyện hài hước vụng về mà người ta không cảm thấy buồn cười, "Đúng là một buổi đoàn tụ thế kỷ. Lục Hoài Xuyên cởi bỏ được khúc mắc, về sau biến thành người cha hiền chân thành chúc phúc cho cậu và Tảo Thu."
Tuy Chung Quan Bạch không dám tưởng tượng Lục Hoài Xuyên có thể nói được câu chúc phúc nào tử tế ra khỏi miệng, nhưng ý nghĩ của hắn đúng là không khác lắm những gì Lục Ứng Như nói.
Lục Ứng Như thấy Chung Quan Bạch không nói gì, biết là mình đoán đúng rồi: "Trên thế giới này có rất nhiều người gặp bất hạnh, nhưng không phải ai gặp chuyện cũng biến thành một......" Cô nhẹ nhàng nói, "Kẻ điên."
Chung Quan Bạch không biết nên nói gì, Lục Ứng Như lại hỏi: "Chung Quan Bạch, cậu biết tôi không thích cậu nhất ở điểm nào không?"
Chung Quan Bạch tự giễu: "Em chỉ biết chỗ nào chị cũng không thích, còn cả chỗ không thích nhất nữa cơ à."
"Tôi không thích nhất điểm đặt tình yêu và âm nhạc lên trên tất cả mọi thứ của cậu, còn ra vẻ đó là chuyện đương nhiên." Lục Ứng Như nhàn nhạt nói, "Cậu không màng đến trách nhiệm, giống hệt như Diệp Ngu, chỉ vì cái gọi là âm nhạc và tình yêu, đến con cái bà ấy cũng có thể...... hiến tế."
Chung Quan Bạch cho rằng Lục Ứng Như sẽ nói "bỏ mặc" hoặc "không cần", nhưng không ngờ cô lại dùng một từ như "hiến tế".
Từ này quá nặng nề, cũng quá cực đoan.
Chung Quan Bạch không biết quá nhiều về Lục Ứng Như, nhưng trong giờ phút này vẫn nhìn ra thái độ cô có chút khác thường, Lục Ứng Như không nên nói chuyện như vậy.
Hiến tế.
Trong một khoảnh khắc, đột nhiên hắn nhớ đến cái tên mang đậm màu sắc tôn giáo mình nghe thấy trong điện thoại: Abe——
Abraham, người quyết định gϊếŧ con ruột của mình hiến tế cho Chúa Trời để thể hiện lòng trung thành.
(Abraham: theo Do Thái giáo, Cơ Đốc giáo và Hồi giáo, ông là tổ phụ của người Do Thái và người Ả Rập. Abraham được Thiên Chúa kêu gọi rời bỏ quê hương ở thành Ur để đến vùng đất mới Canaan. Hành động này được xem là sự chấp nhận một giao ước với Thiên Chúa: tôn thờ Yahweh là Thiên Chúa duy nhất của vũ trụ, và nhận lãnh phước hạnh dư dật của Thiên Chúa cho đến đời đời. Tên ông nghĩa là "vị cha của nhiều dân tộc"
Vâng theo mạng lịnh Thiên Chúa, Abraham dâng con trai mình Isaac làm vật hiến tế tại xứ Moriah, song một thiên sứ hiện ra ngăn cản người vì Chúa chỉ muốn thử thách đức tin của Abraham, ông gϊếŧ một con cừu đực tìm thấy tại nơi ấy để làm sinh tế thay thế cho Isaac.)
Đối với Lục Tảo Thu và Lục Ứng Như còn nhỏ tuổi, Lục Hoài Xuyên có thể tính là Chúa Trời, hoặc nếu hiểu theo nghĩa khác, Chúa Trời chính là vị người tình của Diệp Ngu, hoặc có khi là một người nào đó không ai biết, ai cũng có thể trở thành chủ nhân được quyền định đoạt hai đứa trẻ.
Bỗng nhiên Chung Quan Bạch cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong 《 Kinh cựu ước 》, cuối cùng Chúa Trời đã phái sứ giả xuống ngăn cản trận hiến tế, nói như vậy, trong trận hiến tế theo lời Lục Ứng Như thì ai sẽ vào vai sứ giả? Hoặc là nên nói, căn bản không có sứ giả nào giáng trần?
"Chị Ứng Như," Chung Quan Bạch đột ngột hỏi, "Vì sao lại gọi là Abe?"
Câu hỏi không có chủ ngữ.
Vì sao tất cả các đời thư ký đều đặt tên là Abe?
Lục Ứng Như bình tĩnh trả lời: "Ngày còn nhỏ Tảo Thu và tôi ở trên bàn ăn nghe được khá nhiều chuyện kể, sau khi lớn lên Tảo Thu không còn nhớ rõ nữa, nhưng tôi thì vẫn nhớ một chuyện."
Chung Quan Bạch cố ý cười, lại thấy mình cười không nổi: "Đừng nói nhân vật chính trong câu chuyện tên là Abe chứ?"
"Đương nhiên không phải." Lục Ứng Như dừng một lát rồi mới nói tiếp, "Vai chính câu chuyện tên là Jehovah."
(Jehovah là một trong bảy cái tên của Đức Chúa Trời trong Do Thái giáo)
Chung Quan Bạch thật sự cười không nổi.
Jehovah và Abraham rõ ràng là cùng xuất phát từ một câu chuyện.
Chung Quan Bạch gian nan nói: "Mỗi lần chị gọi tên Abe, không phải là sẽ tăng thêm một phần...... em có thể nói là thù hận sao?"
"Làm gì có nhiều yêu hay hận đến thế." Lục Ứng Như thu lại ánh mắt, hàm dưới góc cạnh hơi nâng lên, không nhìn những chúng sinh và dòng xe cộ không biết cách mình bao xa kia nữa, "Cái tên Abe này chỉ để nhắc nhở, tôi có một việc còn chưa hoàn thành."
"Là...... chuyện gì?" Chung Quan Bạch vừa hỏi xong đã cảm thấy mình lờ mờ biết đáp án rồi.
Lục Ứng Như nói vào điện thoại mấy câu.
Giọng cô rất thấp, tựa như dao sắc nhẹ nhàng cắt qua thịt mềm, không để lại chút dấu vết.
Chung Quan Bạch nghe xong, nửa ngày không nói được một lời, hắn không hiểu cách thức, hỏi không ra những câu cụ thể hơn, chỉ là trong trực giác bắt đầu sinh ra sợ hãi, nhưng lại không nói được lý do phản đối, qua một lúc lâu hắn mới nói: "...... Tảo Thu, chắc anh ấy không biết."
"Đương nhiên. Hẳn cậu muốn hỏi vì sao tôi lại kể cho cậu nghe nhỉ." Lục Ứng Như bật cười, lần này hình như là thật lòng, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng ngày thường không dễ nhìn thấy, "Tôi biết con người cậu vốn không thông minh, nhưng luôn thích tốc chiến tốc thắng, nếu tôi không nói rõ, không chừng mỗi ngày cậu đều chạy đi tìm cha tôi nói đạo lý, rồi không biết lại gây ra thêm phiền phức gì." Lục Ứng Như nói sang chuyện khác, giọng lưỡi lập tức lạnh lùng trở lại, "Hơn nữa, tôi phải cho cậu biết, những người tán tụng tình yêu của cậu, cảm tạ âm nhạc của cậu, đồng cảm với hy vọng lý tưởng gì đó của cậu, đều chỉ là những người đứng xem từ đằng xa hoặc kẻ đến sau, còn những người ở gần, những người cậu vứt bỏ, sẽ không tha thứ cho cậu."
Lục Ứng Như nói xong thì cúp máy.
Cô mặc áo sơ mi bằng vải tơ tằm hơi mỏng, đừng hồi lâu trong gió lạnh mới xoay người.
Vừa quay lại đã thấy Abe cầm áo khoác lông cừu trên tay, đang đứng cách đó không xa.
"Anh ở đó bao lâu rồi?" Lục Ứng Như nhìn vào mắt Abe.
Tầm mắt hai người va chạm, Abe hơi rũ mi xuống: "Không lâu lắm."
Lục Ứng Như trở vào văn phòng, từ chối áo khoác trên tay Abe: "Anh tan làm được rồi."
Abe treo lại áo vào tủ nhưng không đi ra ngoài. Anh ta đứng yên tại chỗ, dường như đang do dự, qua một lúc mới đi hai bước đến gần Lục Ứng Như: "Sếp Lục, tôi có thể tăng ca không?"
Lục Ứng Như ngồi sau bàn làm việc, không nâng mắt lên, cũng không nói gì.
Abe tiếp tục đi thêm hai bước: "Sếp Lục, mấy tháng trước cô từng nói, hạnh phúc là một chuyện có xác suất cực kỳ thấp."
Lục Ứng Như vẫn không nâng mắt lên: "Có thắc mắc gì sao?"
"Không phải thắc mắc." Abe nói, "Chỉ là gần đây tôi xem lại lý luận tính xác suất, phát hiện ra một kết luận."
Rốt cuộc Lục Ứng Như cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Abe đi đến trước mặt Lục Ứng Như, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của cô: "Nếu thời gian đủ dài, bất kể là xác suất nhỏ cỡ nào cũng nhất định sẽ xảy ra."
Lục Ứng Như chăm chú nhìn Abe một lát, sau đó nhắm mắt lại, qua nửa ngày mới mở mắt, cầm cốc nước uống.
Abe vẫn nghiêm túc đứng trước bàn, ánh mắt hàm chứa chờ mong, dường như đang chờ một lời hồi đáp mà chính anh ta cũng không biết là gì.
Lục Ứng Như nhìn anh ta mỉm cười: "Abe, hôm nay anh muốn tăng ca đúng không? Vừa đúng lúc, anh lái xe đi đưa Chung Quan Bạch đi, nếu không cậu ta còn tưởng xách cái lồng thiên nga trên tay vẫn được người ta cho lên tàu cao tốc đấy."