Nhiếp Trầm mở cửa đi vào, cô gái ngồi trên giường bệnh vẫn lặng im nhìn ra cửa sổ, ngay cả sự xuất hiện của người khác cũng không làm mạch suy tư của cô bị cắt đứt.
Quả thật sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người không kịp trở tay.
Với tình hình hiện tại của Phó Liên Ngạo, cũng không thể làm lỡ dở cuộc đời của cô gái này nữa.
Có đôi lúc, không phải cứ yêu thì mọi thứ đều thuận theo bản thân.
Dòng hồi tưởng kia kéo dài rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối Liễu Dung Nghiên vẫn không cách nào nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông ấy.
Tất cả chỉ là sự mờ ảo, được vây kín bởi lớp sương mù dày đặc.
Hình bóng của anh tựa như rất gần nhưng lại xa xôi vô cùng.
Ánh mặt trời chói lọi ngoài kia cũng không cách nào xua tan được sự u ám và lạnh lẽo bên trong phòng bệnh.
Nhiếp Trầm đến bên cạnh cô, rũ mắt, đặt nhẹ tay lên vai cô, cất giọng ôn hòa: “Em dâu…”
Liễu Dung Nghiên máy móc quay đầu nhìn anh ta, chỉ khẽ gật đầu, vẫn không nói một lời nào.
Cô nhận ra được tất cả mọi người, lại không thể nhớ được người đàn ông mà mình từng yêu.
Cảm xúc vẫn còn đấy, anh giờ đang nơi đâu?
Thời gian gần đây Nhiếp Trầm không có lấy một ngày được yên giấc, sắc mặt cũng không tốt là bao.
Quầng thâm mắt hiện rõ, đôi mắt tăm tối lạ thường.
Cô đột nhiên mở miệng, nhưng âm thanh đến cổ họng không có cách nào thốt ra lời, đành nỗ lực dùng khẩu hình miệng nói với Nhiếp Trầm: “Em không nhớ được anh ấy.”
Yết hầu anh ta dâng lên cảm giác đắng xót khó tả, một người đàn ông đứng trong thế giới ngầm như anh ta chưa một lần trải qua tình yêu.
Mà người hiện tại đang bị dày vò chính là anh em tốt và em dâu của anh ta, điều này khiến Nhiếp Trầm không khỏi đau lòng.
Anh ta không phải người khôn khéo, giỏi dỗ dành người khác.
Đến cuối cùng phải dùng sự dịu dàng và ấm áp hiếm có suốt hơn ba mươi năm nay để trấn an cô: “Anh biết.
Em dâu, mọi chuyện sẽ dần dần ổn thôi.”
Thật ra với tình hình hiện giờ, việc cô quên đi anh cũng không phải việc xấu.
Ít nhất, có lẽ chỉ là nỗi đau nhất thời.
Sau này, cô sẽ dần dần quên đi Phó Liên Ngạo.
Nhưng nếu vẫn cứ giữ kí ức về anh, vậy thì cuộc đời cô sẽ không còn gì ngoài một mảng tăm tối.
Không biết cô có hiểu được hay không, đột nhiên cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình, lại nhìn ra cây thường xuân xanh um ngoài cửa sổ.
Mọi thứ vẫn tiếp diễn, thế giới vẫn xinh đẹp như thế.
Chỉ có một trái tim đã tan nát, một sự sống đang từng giây phút úa tàn.
Cơ thể Liễu Dung Nghiên trở nên vô cùng yếu ớt, gầy gò như một tờ giấy, một ngọn gió cũng đủ khiến nó trôi đi vô định giữa cuộc đời này.
Cành cây xao động theo cơn gió, bả vai cô lại run lên từng hồi.
Bàn tay lạnh ngắt như vừa được ngâm trong nước đá, có làm thế nào cũng không thể sưởi ấm lên được.
Nhiếp Trầm ngồi xuống cạnh cô, thở dài khe khẽ, anh ta cũng theo tầm mắt cô mà nhìn cây thường xuân xanh tươi: “Em dâu, có thể giờ phút này em không nhớ ra được cậu ấy.
Tuy nhiên, anh xin dùng danh dự của bản thân đảm bảo rằng trên đời này tuyệt đối sẽ không xuất hiện người đàn ông nào yêu em hơn cậu ấy.” Thấy cô vẫn bất động, anh ta vỗ nhẹ vai cô, hạ giọng nói tiếp: “Nếu thật sự không nhớ được cậu ấy… Vậy thì không cần cố gắng nhớ lại nữa.”
Mọi chuyện đều do vận mệnh an bài, con người không thể chống lại được số phận vốn có của bản thân.
Ngàn thế kỷ trôi đi, ở bên kia nửa vòng Trái Đất, một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Một bên mắt được băng bó cẩn thận.
Hai tay anh ghì lên xe lăn, nỗ lực muốn đứng lên, cả vầng trán và bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng.
Dường như thân thể đã đạt đến cực hạn, anh ngã nhào xuống sàn nhà, âm thanh chói tai vang lên khiến Tư Đồ Mạch hoảng hồn chạy vào.
Nhìn thấy cảnh này, một người lạnh nhạt như cô ấy cũng không kiềm nổi nước mắt, vội chạy đến đỡ anh dậy: “Anh ba… Em xin anh, anh đừng hành hạ bản thân như thế nữa.”
Sắc mặt Phó Liên Ngạo tái xanh, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Tư Đồ Mạch mới ngồi lên được xe lăn.
Con người đen nhánh rơi vào sự trầm mặc, âm u cực điểm.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cánh môi anh run cầm cập.
“Không có anh, Nghiên Nghiên phải làm sao đây?”
Phó Liên Ngạo đột nhiên hỏi một câu.
Nhưng hình như không có mong muốn người khác trả lời.
Ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương của anh chăm chú nhìn bức hình của cô, bàn tay anh chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô.
Ý cười trong mắt không hề giấu giếm.
Cả đời này của anh đã xác định vĩnh viễn phải dõi theo cô gái nhỏ từ xa.
Anh không thể đến gần cô thêm một lần nào nữa.
Nghiên Nghiên của anh năm nay hai mươi tư tuổi, ở độ tuổi đẹp đẽ thế này, cô xứng đáng nhận được những điều tuyệt vời nhất.
Chứ không phải ở bên một kẻ tàn phế như anh.
Rồi thế giới của cô sẽ đón nhận mọi thứ tốt đẹp nhất.
Xung quanh cô không thiếu những người đàn ông tốt hơn anh.
Tất cả mọi người đều yêu thương cô hết lòng.
Ông trời à, Người đã tàn nhẫn tước đoạt đi người cô ấy yêu.
Vậy thì xin Người, về sau hãy yêu thương cô bé của con thật nhiều.
Nghiên Nghiên của con đã quên mất con rồi, đừng lén nói cho cô ấy biết con vẫn còn sống, cũng đừng để cô ấy biết có một người luôn nhớ thương cô ấy.
Đừng để Nghiên Nghiên chứng kiến bộ dạng thảm hại của con.
Xin Người hãy mang ngọn gió mát, thanh âm trong veo của thiên nhiên để ôm cô ấy vào lòng thay con.
Tình cảm sâu đậm từng là giọt mật thấm vào trái tim anh, giờ đây lại chỉ khiến cõi lòng anh tan nát.
Tư Đồ Mạch chịu đựng không nổi, cô quỳ rạp xuống bên cạnh anh, nước mắt lăn dài: “Anh ba, chúng ta không trốn nữa.
Đừng trốn nữa, nếu anh đau khổ đến vậy.”
“Chị dâu nhỏ rất tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh đâu.
Chúng ta về tìm chị ấy, về tìm chị ấy!”
Phó Liên Ngạo ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cơn đau ê ẩm từ con mắt bị thương cũng không ngăn được nước mắt của bên còn lại.
“Mỗi ngày anh đều phải dùng thuốc, ngay cả đứng lên cũng không làm được.
Lấy tư cách gì quay về gặp chị dâu của em đây?”
“Anh bây giờ, không chỉ tàn phế, một bên mắt cũng không thấy được gì.”
Hàng ngày dùng thuốc giảm đau, thuốc tê, trong cơn mê man anh vẫn phải chịu nỗi đau đớn dày vò.
Cảnh tượng đôi chân be bét máu thịt gặm nhấm dần dần lý trí của anh.
Phó Liên Ngạo sẽ không bao giờ cõng được thế giới của mình trên lưng, sẽ không thể là ngọn đèn đường sáng chói dẫn lối cô đi, càng không thể trở thành kẻ đầu sỏ khiến cuộc đời cô đi vào ngõ cụt.
Đã không quay trở về được nữa rồi..