Ánh trăng chiếu xuống mặt biển tạo nên một tấm gương khổng lồ tráng lệ, lấp lánh.
Cửa sổ mở tung, tuyết trắng cùng gió lạnh ùa vào trong căn phòng.
Liễu Dung Nghiên đứng lặng người không nhúc nhích, nhìn mặt biển phẳng lặng, sóng vỗ yên ả, ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ nên thơ nơi biển xanh rộng lớn.
Đã sáu tháng kể từ ngày Phó Liên Ngạo biến mất khỏi cuộc đời của Liễu Dung Nghiên.
Giờ đây, tình trạng sức khỏe và tâm lý của cô đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Một phần là do không tiếp xúc với những tác nhân gây kch thích, phần còn lại đều nhờ bác sĩ tâm lý mà hai bên gia đình tìm về là người rất có kinh nghiệm.
Liễu Dung Nghiên vươn tay, bắt lấy một vài bông tuyết trắng.
Tuyết tan ra, lạnh buốt, thấm ướt bàn tay cô.
Dường như trong trí nhớ của cô lại xuất hiện thêm một đoạn hồi ức ngắn ngủi.
Ngày ấy ở một nơi hoang tàn, đổ nát, người đàn ông ôm lấy cô, bọc cô trong lớp áo ấm áp, dùng bàn tay to rộng kia xoa nhẹ đầu cô, giọng nói cưng chiều, dịu dàng.
Trái tim cô đột nhiên nhói lên thật mạnh.
Nước mắt từng giọt từng giọt bất giác rơi xuống, không một tiếng động, trên mặt cô ngay cả một biểu cảm đau đớn cũng không hề có.
Vậy vì sao cô lại khóc? Vì sao ngực trái của cô lại đau đến thế?
Liễu Dung Nghiên cố gắng trấn an bản thân mọi chuyện đều là ảo giác của cô.
Người đó căn bản không hề tồn tại.
Rồi cô quay trở lại giường ngủ, mở máy tính lên.
Ngoài ý muốn, tin tức mới nhất đập vào mắt cô lại càng khiến đại não cô truyền đến cơn đau dữ dội.
Trong bản tin mới nhất là hình ảnh được đưa tin từ sân bay, là sự xuất hiện của một minh tinh nổi tiếng.
Nhưng thứ duy nhất mà cô nhìn thấy chính là bóng lưng quen thuộc kia, là bóng lưng từng hiện diện trong giấc mơ của cô hàng ngàn lần.
Đầu cô đau quá! Thật sự… thật sự rất đau!
Rốt cuộc anh là ai? Có quan hệ gì với cô?
Rõ ràng cô nên cự tuyệt, rõ ràng nên khống chế để bản thân không mất kiểm soát.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô không cách nào chế ngự được bản thân.
Liễu Dung Nghiên nắm chặt kệ tủ, hai chân run rẩy đứng dậy, giữa thời tiết lạnh băng thế này, cô gấp gáp đến nỗi không kịp mặc thêm áo khoác.
Cô không lái xe, chạy chân trần trên mặt đường phủ đầy tuyết.
Người đi đường tò mò nhìn qua.
Mà cô, vĩnh viễn cũng không quan tâ m đến ánh mắt của bọn họ.
Cô chỉ muốn gặp anh, nhìn thấy gương mặt thật sự của anh.
Bóng dáng đơn độc của cô chạy vào sân bay, cả người nhếch nhác, trông đáng thương vô cùng.
Liễu Dung Nghiên tìm rất lâu, chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cô không tìm thấy được anh.
Bảo vệ sân bay nhìn cô, cầm lòng không đặng gọi một tiếng: “Cô bé…”
Cô vẫn như vậy, hình như lại trở về cô của ba tháng trước, ngây ngốc, cô độc, giống như một con búp bê hoàn toàn không có linh hồn.
Trải qua những ngày tháng bị dày vò về tinh thần, tự tổn thương thể xác, Liễu Dung Nghiên trở nên hốc hác và gầy yếu hơn trước.
Nhất thời mọi người chưa thể nhận ra được thiếu nữ thiên tài trong lòng họ lại đang ở đây.
Họ chỉ nhìn thấy một cô gái với đôi mắt trống rỗng, mờ mịt, ngập nước đi về phía trước.
Liễu Dung Nghiên không về nhà, cô ôm mặt ngồi gục xuống bên vệ đường.
Tuyết vẫn rơi, phủ trắng cả người cô.
Trên đường đi có vô số thủy tinh và mảnh vụn, đâm toạc lòng bàn chân của cô.
Máu tuôn ra không ngừng, tuyết trắng nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt.
“Nghiên Nghiên, anh yêu em.
Cả cuộc đời này của Phó Liên Ngạo chỉ dùng để bảo vệ em.”
“Nghiên Nghiên, trái tim của anh em đã sớm giẫm đạp lên rồi.
Từ nay về sau, mọi thứ em làm, mọi điều em muốn, anh đều thay em gánh vác.”
“Nghiên Nghiên, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Những ảo cảnh ngọt ngào, ấm áp kia lại một lần nữa hiện lên trong miền ký ức hỗn loạn của cô.
Liễu Dung Nghiên ôm đầu, đập mạnh vào cột đèn cạnh đó.
Cánh môi cô run run, tiếng nói mang theo giọng mũi khàn đặc: “Anh đã từng hứa như thế, cuối cùng vẫn là thất hứa rồi.
Thật sự yêu nhiều như lời anh nói sao?”
Ở trong một góc tối không ai hay, người đàn ông đeo chiếc kính màu đen.
Tăm tối, lạnh lẽo như chính con người anh hiện tại.
Ánh đèn đường vàng nhạt khiến chiếc bóng của anh dài ra nhưng cũng không ngăn được cảm giác cô độc và lẻ loi.
Phó Liên Ngạo chết lặng nhìn cô, hai mắt anh cay xè, dường như chỉ nhìn thêm chút nữa thì nước mắt lập tức trào ra.
Nước mắt và máu của cô, nỗi đau và tủi thân của cô đều ngày ngày xé toạc trái tim anh ra.
Liễu Dung Nghiên lôi điện thoại ra từ trong túi áo, không biết suy nghĩ thế nào lại nhắn rất nhiều tin nhắn cho anh.
Cô nhắn rất nhiều, mỗi câu mỗi chữ đều có thể khiến nhịp tim của anh ngừng lại, bóp nghẹt sợi dây thanh quản của anh, cũng như đang muốn ép chết sự sống của anh.
“Phó Liên Ngạo, anh thật sự yêu em như lời bọn họ nói sao?”
“Vậy vì sao anh lại không quay về tìm em.”
Phó Liên Ngạo siết chặt tay, dưới lớp áo là gân xanh nổi lên, ẩn nhẫn, kìm nén khiến cơ thể anh như muốn nổ tung ra.
Nước mắt rơi, anh ngửa mặt che mắt, khóc nghẹn, cuối cùng lại tuyệt vọng mà nói: “Nghiên Nghiên, anh yêu em mà.
Dĩ nhiên là anh yêu em rồi.”
Nhưng Nghiên Nghiên, anh lấy tư cách gì để yêu em đây?.