Cửa thang máy được đóng lại, tiếp tục đi xuống.
Trưởng phòng tiêu thụ và Ngô Chí Phong đều đã đi ra ngoài, trong thang máy chỉ còn lại Phó Dĩ Hành và Từ Minh Ngạn.
Phó Dĩ Hành liếc nhìn những con số trên đầu, bình tĩnh hỏi: “Năm nay ai chịu trách nhiệm đào tạo nhân viên mới?”
Từ Minh Ngạn hơi ngẩn ra, đáp: “Là giám đốc Mã của phòng nhân sự.”
Phó Dĩ Hành nói: “Việc đào tạo nhân viên mới của năm ngoái quá buông lỏng, dẫn đến tố chất chuyên nghiệp của những nhân viên đó không đều nhau. Tập đoàn của chúng ta không thể lại xuất hiện những loại nhân viên ăn cây táo, rào cây sung như Liễu Nguyên Huy được. Cậu nói lại với người phụ trách của phòng nhân sự là nhân viên mới nhận chức năm nay phải được đào tạo và kiểm tra đánh giá, từng bước phải thật nghiêm ngặt hơn nữa.”
Trong đầu của Từ Minh Ngạn lục soát một hồi mới nhớ ra Liễu Nguyên Huy là nhân vật nào.
Anh ta hơi khựng lại: “Được, tôi hiểu rồi, Phó tổng.”
Mặc dù từ khi xuất viện trở về đã mấy ngày, nhưng Giang Tầm vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hoá được chuyện mình có thai.
Ban đầu cô định đợi kết quả siêu âm B rồi mới nói với gia đình.
Nhưng Giang Tầm không ngờ tới là sau khi kiểm tra được một tuần, Giang Lăng và Giang Nhuy lần lượt gọi điện cho cô, hỏi cô kết quả kiểm tra.
“Tầm Tầm, kết quả kiểm tra thế nào?”
“Chị, có kết quả chưa?”
Đối mặt với sự dò hỏi của hai người họ, Giang Tầm cũng không còn gì để giấu giếm, đành phải thừa nhận: “HCG cho thấy đã sớm có thai, nhưng bác sĩ nói chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên sáu mươi ngày sau lại đi siêu âm B một lần nữa.”
Giang Lăng rất coi trọng chuyện này.
Công việc của tập đoàn rất bề bộn, chị ấy cũng không thể phân thân ra, nhưng ngày hôm sau lại sai người đem đến một đống đồ dùng trẻ em.
Giang Nhuy cũng bí mật đặt mua một loạt quần áo trẻ em và đồ chơi trên mạng, điền địa chỉ của Giang Tầm.
Vì chưa biết giới tính của đứa bé nên cậu cân nhắc rất chu toàn, quần áo cho bé trai và bé gái mỗi loại mua một ít.
Lúc nhận được chuyển phát nhanh, Giang Tầm đã vô cùng sửng sốt.
Mở ra nhìn thấy một đống lớn đồ dùng trẻ em, cô có chút dở khóc dở cười.
“Chị gái với Tiểu Nhuy khoa trương quá rồi, những thứ này có thể dùng đến khi đứa bé được sáu tuổi luôn.” Cô cảm thấy bất lực, nói: “Nhưng bây giờ cũng cũng chỉ mới có mười ngày thôi.”
“Nếu biết trước thế này em sẽ không nói cho họ biết sớm vậy đâu.”
Giọng của Phó Dĩ Hành mang theo ý cười, nói: “Không sao mà, nói cho chị gái của em biết cũng rất tốt.”
Giang Tầm nhớ tới chuyện anh cùng với Chu Du Ngôn phân cao thấp, ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc này còn muốn khoe khoang với anh rể, Phó tổng, có phải anh ấu trĩ quá rồi không hả?”
Phó Dĩ Hành không nói tiếp, nhưng khóe miệng nãy giờ vẫn luôn nhếch lên.
Nhìn anh ngồi xuống, Giang Tầm lại hỏi: “Chuyện này anh có muốn nói với ba mẹ anh không?”
“Tốt hơn hết là đừng nói với họ, đợi đến lần tái khám kế tiếp rồi nói sau.” Phó Dĩ Hành nói: “Không phải bác sĩ đã nói là vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn sao?
Giang Tầm như đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Phó Dĩ Hành đưa một ly đựng đồ ấm qua.
“Đây là cái gì vậy?”
Giang Tầm thuận tay nhận lấy, nhìn vào trong ly. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết trong ly đựng thứ gì.
Là sữa bò nóng.
Phó Dĩ Hành nói: “Uống sữa bò trước khi đi ngủ sẽ rất tốt cho giấc ngủ.”
“Phó tổng, hình như anh cũng bắt đầu khoa trương rồi đấy.”
Giang Tầm nhấp một ngụm sữa, lại chợt nhớ tới cái gì, nghi ngờ liếc nhìn anh: “Em nhớ ngày hôm đó anh pha cho em một ly trà gừng đường đỏ, còn thăm dò chu kỳ sinh lí của em. Có phải… ngày đó anh đã nghi ngờ em có thai rồi không?”
“Đúng vậy.” Phó Dĩ Hành thẳng thắn thừa nhận.
Giang Tầm sững sờ: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ như vậy?”
Phó Dĩ Hành tạm dừng, sau đó mới nói: “Ngày diễn ra tiệc đính hôn của Giang Lăng, Tần Dĩnh Xuyên đã chất vấn anh tại sao lại muốn phá bỏ đứa bé.”
Giang Tầm:?
Giang Tầm có chút lờ mờ.
“Đàn anh, sao anh ấy lại…”
Cô cẩn thận nhớ lại chi tiết lúc đó.
Trước bữa tiệc đính hôn của chị gái…
Khi đó vừa vặn là thời gian Trương Viên Viên mang thai. Trương Viên Viên còn phiền muộn về việc có nên giữ lại đứa bé hay không, còn tìm kiếm thông tin liên quan trên máy tính của cô.
Hôm đó công ty mất điện, Tần Dĩnh Xuyên tình cờ dùng máy tính của cô… Có thể là như vậy khiến anh ấy hiểu lầm.
Nhưng Giang Tầm càng nghĩ càng thấy có chuyện gì đó không đúng, cô nghi ngờ hỏi: “Tại sao đàn anh lại biết chuyện của chúng ta sớm như vậy?”
Xâu chuỗi manh mối lại với nhau, cô đột nhiên đoán ra được mọi chuyện, lập tức đặt chiếc ly sang một bên, bắt lấy Phó Dĩ Hành, hỏi: “Anh cố ý lén lút làm vậy hả?”
Sắc mặt Phó Dĩ Hành rất tự nhiên: “Đúng vậy, là anh cố ý đó.”
Giang Tầm phồng má, nói: “Phó Dĩ Hành, cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi à?”
Phó Dĩ Hành đưa tay chọc chọc lên má cô, sau đó ôm cô vào lòng, cười nhẹ: “Dù sao bây giờ em cũng đang mang thai cục cưng của anh, muốn trốn cũng không thoát đâu.”
Giang Tầm ra vẻ tức giận đấm anh một cái: “Tại sao lúc trước em lại coi trọng một người như anh nhỉ?”
Vừa nói cô vừa ôm chặt cánh tay anh, thở phì phò nói: “Em không thèm chạy, em và cục cưng muốn ăn của anh, bám lấy anh, tiêu hết tiền của anh.”
“Được.”
Phó Dĩ Hành bật cười.
Hai người không nói thêm lời nào nữa.
Giang Tầm vừa uống sữa vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây.
Lúc đó bọn họ còn chưa chín chắn, quả thực đã gây ra rất nhiều lỗi lầm.
Giờ nghĩ lại, tất cả bọn họ đều quá ngây thơ.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Uống sữa xong, Giang Tầm đặt cái ly lên đầu giường, chui vào ổ chăn.
“Em muốn ngủ rồi.”
Cô lại vươn tay kéo góc áo của anh, nói: “Hôm nay anh không được phép đọc sách của ngày hôm bữa bữa, phải thật nghiêm chỉnh đọc truyện cổ tích đó.”
“Được.” Phó Dĩ Hành một câu liền đồng ý.
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Giang Tầm thỏa mãn nằm xuống, nhưng lúc ngước mắt lên, cô phát hiện Phó Dĩ Hành không hề động đậy.
“Không cần đọc sách sao?” Cô có chút khó hiểu.
“Không cần.” Phó Dĩ Hành nói: “Tất cả đều nằm trong đầu anh rồi.”
Giang Tầm nghi ngờ nhìn anh.
Phó Dĩ Hành vừa dém chăn bông cho cô vừa kể chuyện: “Ở nước M có một nhà xuất bản, có một lô sách không bán được, nếu không bán được, thì sẽ lỗ vốn. Vì vậy, anh ta nghĩ ra một cách là gửi tặng một cuốn cho Tổng thống, cứ vài ba ngày lại dò hỏi tâm trạng của Tổng thống. ”
“Nhưng Tổng thống bận việc chính trị, ông ấy căn bản không có thời gian đọc cuốn sách đó, thế nên ông ấy đã tuỳ ý trả lời bưu phẩm là: ‘Cuốn sách rất hay’.”
“Sau khi nhà xuất bản nhận được bưu phẩm trả lời, anh ta đã rất vui mừng, ngay lập tức đánh dấu lô sách của mình ở bìa ngoài là ‘Sách này được ngài Tổng thống khen ngợi’, vì vậy lô sách nhanh chóng được bán hết…”
Giang Tầm càng nghe càng cảm thấy không đúng, không đợi anh kể tiếp cô liền cắt ngang.
“Chờ đã.” Giang Tầm nghi ngờ, hỏi: “Anh đang kể truyện cổ tích sao?”
“Đúng vậy.” Phó Dĩ Hành lí lẽ hùng hồn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ đây không phải là chuyện cổ tích sao?”
Giang Tầm gần như bị anh chọc cười.
“Được rồi được rồi, đừng kể gì nữa, mau đi ngủ thôi.”
Phó Dĩ Hành nghiêm túc nói: “Không, anh nghĩ cục cưng nhất định rất muốn biết kết cục của câu chuyện.”
Giang Tầm: “…”
Không, cục cưng không muốn một chút nào hết!
Nháy mắt đã tới tháng Một, Tết âm lịch sắp đến, truyền thông Nghịch Phong bận rộn hơn bao giờ hết.
Nhưng gần đây trong giới truyền thông đã xảy ra một cơn chấn động lớn.
Truyền thông Vân Hải, một kiểu mẫu trong giới truyền thông của thành phố B đã tuyên bố phá sản.
Sự việc này bắt nguồn từ một lần lăng xê câu chuyện tình cảm trên mạng…
“Chuyện tình cảm của Lâm Lạc Châu bị đưa ra ngoài ánh sáng.”
Bạn gái của Lâm Lạc Châu là một võng hồng tuyến không có tiếng tăm gì, cô ta yêu đương với Lâm Lạc Châu nhưng mục đích không hề đơn thuần như vậy, cô ta muốn dùng Lâm Lạc Châu làm bàn đạp để tiến vào giới giải trí.
Đoàn đội sau lưng võng hồng nhân cơ hội này giật dây để đưa chuyện tình cảm ra ánh sáng, trong một đêm hút thêm mấy trăm vạn fans.
Nhưng không biết ai đã tiết lộ chuyện này, giật dây để đoàn đội đưa ra ngoài ánh sáng.
Chuyện này bị tuồn ra là do Truyền thông Vân Hải dở thủ đoạn.
Cứ như vậy, Truyền thông Vân Hải lập tức bị đẩy lên đầu ngọn gió, suýt chút nữa đã bị fans của Lâm Lạc Châu xé thành mảnh vụn.
Lão Tổng của Truyền thông Vân Hải đích thân đứng ra xin lỗi và tuyên bố rằng người lập kế hoạch chính của vụ việc đã bị trục xuất, nhưng chuyện vẫn như cũ không giúp ích được gì.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với những chuyện trước đây, danh tiếng mà bấy lâu nay bọn họ tích lũy được trong nháy mắt đều bị huỷ hoại.
Ngoài ra nhà đầu tư này còn dính vào vụ án tham ô, nguồn vốn của Truyền thông Vân Hải liền bị đóng băng.
Lúc này Truyền thông Vân Hải mới tuồn ra chuyện giám đốc Vương của phòng kế hoạch đã ôm tiền bỏ trốn.
Công ty truyền thông uy tín lâu năm này giữa thời kỳ thăng trầm cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, sau nửa tháng đã tuyên bố phá sản.
Kết cục thật khiến người ta thổn thức.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Truyền thông Nghịch Phong.
Sáng sớm, các đồng nghiệp trong công ty đã tụ tập trước máy tính để thảo luận về những sự kiện xảy ra gần đây trong giới truyền thông.
“Wow, tiểu y Hoa Hoa này cũng tàn nhẫn với bản thân mình ghê, chỉ vì để được nổi tiếng mà cái gì cũng dám làm.”
“Vốn dĩ cô ta muốn bám lấy Giang Nhuy là để lăng xê ư?”
“Trước đây cô ta cũng từng tới tìm chúng ta, nhưng may là Giang tổng đã từ chối rồi, không ngờ vừa mới quay lưng cô ta đã đi tìm Truyền thông Vân Hải.”
Trong lòng Giang Tầm cũng thầm cảm thán.
Truyền thông Vân Hải là công ty đầu tiên cô gia nhập sau khi tốt nghiệp, dù sao cũng là chủ cũ, ít nhiều thì cô vẫn có chút cảm tình với công ty này.
Mặc dù cảm tình này rất phức tạp.
Đóng cửa phòng làm việc lại, cô gạt hết mọi suy nghĩ của mình ra khỏi đầu.
Trải qua khoảng thời gian bận rộn nhất, vài ngày trước kỳ nghỉ Tết âm lịch, Giang Tầm cuối cùng cũng làm xong hết công việc trong tay.
Khi rảnh rỗi, cô dành chút thời gian lên xem Weibo.
Đã lâu rồi không lên Weibo, cuối cùng ở khu vực bình luận của Weibo đầy tiếng gào đòi ăn của fans…
“Phu nhân của tổng tài không cập nhật Weibo nữa, có phải đang cùng Tổng tài ân ái rồi không?”
“Phải ngó ngàng đến fans chúng tôi nữa chứ QAQ.”
“Phu nhân tổng tài, gói biểu cảm và bài viết của cô đã lâu không được cập nhật rồi, hóng gói biểu cảm của tổng tài đại nhân!”
Cô im lặng cười, tiếp tục xem qua tin nhắn.
Đột nhiên, một bình luận thu hút sự chú ý của cô…
“Tôi thực sự rất thích ảnh chân dung của cô và Tổng giám đốc, cũng như gói biểu cảm con mèo và cá ướp muối, tôi hy vọng mình có thể viết ra một câu chuyện về con mèo và cá ướp muối.”
Câu chuyện của cô Mèo và anh Cá Muối?
Giang Tầm có chút giật mình.
Đã có kế hoạch, Giang Tầm bắt đầu lên ý tưởng cho nội dung truyện tranh.
Cô Mèo dọn đến nhà mới, cạnh nhà mới có cái hồ nước.
Trước khi chuyển đến đây, những người dân ở nơi này kể rằng trong hồ nước có một anh Cá Muối xấu tính.
Nhưng cô Mèo lại không nghĩ vậy, ngay ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, cô đã vui vẻ chuẩn bị quà đến bên cạnh hồ nước chào hàng xóm mới là anh Cá Muối.
Anh Cá Muối thò nửa đầu ra khỏi hồ nước, không kiên nhẫn phun nước vào mặt cô rồi lại lặn xuống.
Bỏ lại cô Mèo cả người ướt sũng đang ngây ngốc…
Nghĩ đến cảnh này, Giang Tầm liền dừng lại.
Cô nhớ lại tình tiết sống chung với Phó Dĩ Hành khi còn ở nước ngoài, không nhịn được mà bật cười.
Dẹp suy nghĩ của mình qua một bên, cô tiếp tục vẽ tranh, từng chút từng chút một dung hoà với tình tiết câu chuyện.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Khi Phó Dĩ Hành về đến nhà, thấy Giang Tầm đang ngủ gật trên bàn, màn hình máy tính vẫn còn sáng.
Anh nhìn vào màn hình thì có chút ngơ ngẩn.
Câu chuyện xưa của cô Mèo và anh Cá Muối?
Giang Tầm gối đầu trên cánh tay, mái tóc đen nhánh bị đè lại ngay ngắn.
Cô ngủ rất say, ngay cả khi Phó Dĩ Hành đi tới cô cũng không cảm nhận được.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ xem truyện tranh trong máy tính, ánh mắt lại rơi xuống người cô.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, hơi thở của cô đều đặn ổn định.
Anh lấy áo khoác, khoác lên người cô rồi khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.