Động tác của Phó Dĩ Hành rất nhẹ nhàng, dường như không phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng khi áo khoác được đắp lên người, Giang Tầm không biết mình đã mơ thấy gì, bờ vai khẽ nhúc nhích, áo khoác tuột khỏi vai.
Cô cũng tỉnh dậy theo.
Giang Tầm mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Phó Dĩ Hành, sau đó chớp mắt mấy cái đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo: “Anh về rồi à?”
Cô dụi mắt, khó hiểu hỏi: “Sao em lại ngủ quên vậy nhỉ?”
Cô lại ngẩng đầu nhìn Phó Dĩ Hành: “Sao anh không đánh thức em?”
Vừa ngủ dậy nên đầu tóc cô rối bù, trên đỉnh đầu còn có một cái “tổ chim tóc ngố.”
Phó Dĩ Hành đưa tay ấn mái tóc tổ chim kia xuống, cười nhẹ: “Em đang đợi anh về sao?”
Giang Tầm vô thức trả lời: “Không phải đâu, vừa rồi em đang…”
Sau khi trở về cô vẫn luôn ở trong phòng ngủ vẽ truyện tranh, vẽ đi vẽ lại, cảm thấy có chút mệt mỏi nên đặt bút xuống nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ quên mất thế này.
Chờ đã…
Truyện tranh!
Sau khi Giang Tầm phản ứng lại, vội vàng vươn tay ra che màn hình máy tính.
“Làm gì mà giấu đầu hở đuôi vậy?” Phó Dĩ Hành buồn cười: “Cô Mèo?
Mặt Giang Tầm ửng đỏ: “Anh, anh nhìn thấy hết rồi hả?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Vốn dĩ anh muốn tắt máy tính cho em nên tùy ý nhìn lướt qua, không ngờ lại đọc được chuyện thú vị như vậy.”
Giang Tầm mất tự nhiên thu tay lại, tiện tay bấm vào con chuột, tắt phần mềm vẽ đi: “Không phải là em không muốn cho anh xem, mà là em vẫn chưa phát hành xong, chẳng có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ gì cả.”
“Quả thực là một bất ngờ ngạc nhiên.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười, cúi người tới gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Thật ra anh muốn hỏi cô Mèo một chút, ấn tượng đầu tiên của anh trong mắt em tệ như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Giang Tầm ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, giọng điệu khẳng định: “Lúc đó anh kiêu ngạo biết bao, thuận đường vậy mà chẳng cho em đi nhờ thì chớ, lại còn phun khói xe vào mặt em, em vẫn luôn nhớ kỹ đó.”
Phó Dĩ Hành cong khóe môi, đột nhiên duỗi tay ra lau vài cái trên mặt cô.
Giang Tầm kêu lên, vô thức lui về sau: “Anh làm gì vậy?”
Phó Dĩ Hành đứng thẳng dậy, mặt không đổi sắc nói: “Lau khói xe cho em.”
Giang Tầm: “…”
Người đàn ông chó má gần đây cũng không còn chó má nữa, đúng là một trong những ảo tưởng lớn nhất của cuộc đời.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Kể từ khi Giang Tầm mang thai, mỗi ngày Phó Dĩ Hành đều thay đổi cách nấu ăn để giúp cô ngon miệng hơn.
Buổi sáng sẽ chuẩn bị những loại cơm hộp khác nhau để cô mang đến công ty ăn.
Buổi tối sẽ đúng giờ đón cô tan làm, sau đó về nhà nấu cơm. Hôm nào không về được anh cũng sẽ đặt cơm trước cho cô, người giao hàng cứ tới đúng giờ là giao đến tận cửa.
Nhưng cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, các công ty mới thành lập như truyền thông Nghịch Phong cũng bận rộn đến say sẩm mặt mày, càng đừng nói đến các công ty niêm yết đa quốc gia như Tập đoàn Quân Trạch.
“Kỳ thực anh không cần làm như vậy đâu.” Giang Tầm có chút áy náy: “Thường ngày anh bận rộn công việc, còn phải tranh thủ thời gian nấu cơm cho em nữa.”
Phó Dĩ Hành lại không cho là như vậy: “Không phải bác sĩ nói là em phải dưỡng dạ dày thật tốt, ăn uống có quy luật sao?” Anh tạm dừng rồi lại nói tiếp: “Bệnh viêm dạ dày của em là do ăn uống thất thường mà thành. Vì vậy em phải ăn uống đầy đủ, giữ cho dạ dày và cơ thể khỏe mạnh, biết không? ”
Giang Tầm gật đầu, khóe miệng ẩn dưới bát cơm hơi giương lên.
“Đúng rồi, anh nói cho em nghe một chuyện.” Phó Dĩ Hành lại nói.
Giang Tầm ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Ngày mai anh đi công tác ở nước M, có thể là đến giao thừa mới về được.” Phó Dĩ Hành nhẹ giọng nói, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, mang theo vẻ hối lỗi: “Anh xin lỗi, vốn dĩ đã tính sau khi công việc của mấy ngày nay kết thúc sẽ đưa em đi chơi. ”
“Đi công tác?” Giang Tầm có chút kinh ngạc: “Không phải mấy ngày nữa là Tết âm lịch rồi sao?”
Vừa nói xong, cô mới nhớ ra nước M không có kỳ nghỉ lễ Tết âm lịch, nếu có cũng chỉ là trên khái niệm.
Phó Dĩ Hành chủ động giải thích: “Chi nhánh Tập đoàn Quân Trạch bên kia có vấn đề, anh phải đến đó xử lý. Chuyến công tác này rất quan trọng, nó liên quan đến sự sống còn của chi nhánh ở nước ngoài của Tập đoàn, cho nên anh bắt buộc phải đi.”
Khi thời điểm cuối năm đến gần, anh đã yêu cầu Từ Minh Ngạn sắp xếp công việc ít nhất có thể, định dành nhiều thời gian hơn để ở bên Giang Tầm. Nhưng không ngờ kỳ nghỉ gần ngay trước mắt lại xảy ra sự cố bất ngờ như vậy.
Phó Dĩ Hành nắm lấy tay cô, bảo đảm nói: “Anh sẽ nhanh chóng giải quyết công việc của chi nhánh nước M bên kia, đến ngày đó sẽ kịp về cùng em đón giao thừa.”
Giang Tầm lắc đầu: “Không sao, chuyện của tập đoàn quan trọng hơn, anh không cần đặc biệt vì em mà thay đổi lịch trình đâu.” Nghĩ xong, cô nói thêm: “Trước tiên anh cứ xử lý tốt chuyện bên kia đi, đừng lo lắng cho em. Trước kia anh đi công tác em cũng từng trải qua như vậy.”
Phó Dĩ Hành cười nói: “Được rồi. Vậy thì em cũng phải hứa với anh, mấy ngày anh không ở đây em nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”
Giang Tầm gật đầu: “Ừm.”
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Lịch trình của chuyến công tác này rất gấp rút.
Sáng sớm hôm sau, đưa Giang Tầm đến công ty xong, Phó Dĩ Hành lái xe thẳng đến sân bay.
Rất kỳ lạ là trước đây Phó Dĩ Hành cũng thường xuyên đi công tác.
Nhưng lần này nhìn xe của anh biến mất ở cuối đường, lần đầu tiên đáy lòng của Giang Tầm sinh ra một loại cảm giác không nỡ.
Trở lại công ty, Giang Tầm gạt đi cảm giác trống trải trong lòng, tập trung toàn lực cho công việc.
Kỳ nghỉ Tết âm lịch sắp đến, truyền thông Nghịch Phong dự định nhân kỳ nghỉ này sẽ tung ra một tập phim ngắn.
Buổi sáng họp xong, Giang Tầm trở lại văn phòng viết kế hoạch.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.
Giang Tầm còn đang suy nghĩ chi tiết kế hoạch, biểu tượng WeChat ở góc dưới bên phải máy tính chợt lóe sáng.
Theo bản năng cô nhấp vào đó, là tin nhắn của Giang Nhuy.
Giang Nhuy: 【Keng keng keng! Chị, tới giữa trưa rồi, nhớ ăn cơm đúng giờ nhé. (● ゝ ωノ】
Giang Tầm có chút kinh ngạc.
Giang Tầm: 【Sao đột nhiên lại nhắc chị ăn cơm? 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô liền nhớ đến ba chương trong thỏa thuận ngày hôm qua của cô và Phó Dĩ Hành trước khi anh đi công tác.
Vì vậy cô hỏi lại: 【Là Phó Dĩ Hành yêu cầu em nhắc nhở chị đúng không? 】
Giang Nhuy rất ngạc nhiên: 【Ơ, chị, sao chị lại đoán được hay thế?】
Giang Nhuy: 【Đúng vậy, quả thật là anh rể đã nhờ em nhắc nhở chị.】
Giang Tầm: 【Anh rể đã hứa cho em lợi ích gì?】
Giang Nhuy: 【QAQ】
Giang Nhuy: 【Tôi chỉ là một con gà vàng nhỏ ngây thơ.jpg】
Giang Nhuy gửi qua một gói biểu cảm về chú gà nhỏ màu vàng đáng yêu, ý đồ rõ ràng là đang cố gắng “đáng yêu” để được cho qua cửa.
Giang Tầm cũng theo ý cậu mong muốn, không tiếp tục tra hỏi nữa. Cô đổi chủ đề: 【Hôm nay em không thông báo sao?】
Giang Nhuy: 【Tết âm lịch sắp đến, đoàn phim đã bắt đầu nghỉ lễ, tất nhiên em cũng được nghỉ chứ.】
Giang Nhuy: 【Dạo này ở nhà ăn lẩu quá là vui luôn. Kính râm khoe khoang.jpg】
Giang Tầm: 【Vậy bây giờ em đang ở nhà hả?】
Giang Nhuy: 【Vâng ạ. Chị ., tối nay chị có muốn qua nhà em không, chúng ta có thể cùng nhau ăn lẩu. (≧ ▽ ≦) /】
Giang Tầm: 【Nếu hôm nay em rảnh thì bây giờ qua bên này đóng vai khách mời cho phim ngắn một chút đi. Bọn chị dự định trong Tết âm lịch sẽ ra mắt một tập phim ngắn. 】
Giang Nhuy dường như bị tin tức này dọa cho hoảng sợ, phải mất nửa phút sau mới trả lời lại.
Giang Nhuy: 【QAQ】
Cậu không nói gì, chỉ im lặng gửi một gói biểu cảm của cá muối. Gói biểu cảm này là anh Cá Muối của Giang Tầm làm, với dòng chữ trên đó…
“Lương tâm của chị không đau sao?”
Giang Tầm mở phần mềm vẽ tranh ra, mất khoảng mười giây, nhanh chóng đăng một gói biểu cảm mèo trùng khớp: “Tiểu tiên nữ của chúng ta không có lương tâm:)”
Một lúc sau, Giang Nhuy đáp: 【Chị, chị thay đổi rồi, không còn là tiểu tiên nữ tốt bụng cho em kẹo que nữa, chị đã trở thành ma nữ giống chị Giang Lăng rồi. 】
Giang Tầm mỉm cười trả lời: 【Ở đây chị có kẹo que, buổi tối còn liên hoan ở quán Trúc Lý, em có đến không?】
Giang Nhuy: 【!!!】
Giang Nhuy: 【Đến, em đến. 】
Giang Nhuy: 【Chị, chị là tiểu tiên nữ đáng yêu nhất trên đời, không tiếp nhận phản bác!】
Thế là, chuyện Giang Nhuy đến làm diễn viên khách mời cứ như vậy được quyết định.
Hôm nay là ngày đầu tiên Phó Dĩ Hành đi công tác.
Giang Tầm ở nhà một mình, tiếp tục vẽ bộ truyện tranh cô Mèo và anh Cá Muối.
Cô Mèo bị anh Cá Muối phun một ngụm nước vào mặt, vì vậy cô đã cùng anh Cá Muối đánh nhau một trận, sau đó giận dữ trở về nhà, quyết định sẽ không để ý tới anh Cá Muối nữa.
Cô Mèo là một nhà họa sĩ, trong tranh cô trút hết nỗi bất mãn với anh Cá Muối như là: Cá Muối kho, Cá Muối thịt kho tàu, Cá Muối nướng BBQ…
Cô còn ném những bức tranh này xuống hồ nước cho anh Cá Muối thưởng thức.
Vài ngày sau, cô Mèo hết tức giận rồi thì cảm thấy làm như vậy không ổn lắm, cô và anh Cá Muối là hàng xóm của nhau, lẽ ra họ không nên căng thẳng với nhau như vậy.
Vậy là cô đã chuẩn bị món ăn mà anh Cá Muối thích, bí mật để bên hồ nước.
Ngày hôm sau, cô Mèo tỉnh dậy thì thấy thức ăn ở hồ nước đã hết, tưởng là anh Cá Muối đã nhận quà của cô.
Cô rất vui, vừa định đi đến bên cạnh hồ nước chào hỏi anh Cá Muối. Lúc này anh Hươu Con ở trong tiểu khu đến chào hỏi cô Mèo. Cô Mèo và anh Hươu Con đang trò chuyện vui vẻ thì anh Cá Muối ngoi lên vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi anh Hươu Con rời đi, cô Mèo mới nhớ đến anh Cá Muối, vội vã chạy ra hồ nước gọi anh. Kết quả là anh Cá Muối lại vẫy đuôi phun nước vào mặt cô lần nữa.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ngày thứ hai Phó Dĩ Hành đi công tác.
Cô Mèo rất tức giận! Cô lại quyết định không bao giờ bỏ qua cho anh Cá Muối nữa.
Mùa đông đến gần, thời tiết trở nên lạnh hơn, nước hồ cũng đóng băng.
Khi cô Mèo đang đi tản bộ thì phát hiện anh Cá Muối bị đông cứng dưới hồ.
Cô hoảng sợ, nhanh chóng cứu anh Cá Muối ra khỏi lớp băng rồi đưa về nhà chăm sóc.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô Mèo, anh Cá Muối cũng đã tỉnh dậy. Lần này anh Cá Muối an tĩnh ở yên trong bể cá và không còn bắt nạt cô Mèo nữa.
Mỗi ngày cô Mèo đều vui vẻ chào hỏi anh Cá Muối.
Nhưng sau khi mùa đông qua đi, anh Cá Muối lại rời đi không lời từ biệt. Ngày hôm sau Cô Mèo tỉnh dậy mới phát hiện anh Cá Muối đã bỏ đi. Cô nhìn bể cá trống rỗng với vẻ mặt thất vọng.
Ngày thứ ba sau khi Phó Dĩ Hành đi công tác…
Gần đây thời tiết rất xấu, hầu như ngày nào cũng có mưa to.
Cô Mèo không thể ra ngoài, thức ăn dự trữ trong nhà đã sớm cạn kiệt. Không có thức ăn, vừa lạnh vừa đói nên cô chỉ biết nằm co quắp ở nhà mà run bần bật.
Đêm đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Là ai vậy?
Cô Mèo nghi ngờ ra mở cửa, bên ngoài không có người, chỉ đặt vài con cá tươi…..
Giang Tầm đặt cọ vẽ xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm sâu thẳm, đặc quánh như mực không thể tan.
Lúc này mới chỉ là ngày thứ ba thôi.
Phó Dĩ Hành mới đi công tác có ba ngày, nhưng tại sao cô lại cảm thấy như đã trôi qua một thời gian rất lâu rất lâu rồi nhỉ?
Trước đây anh cũng từng công tác rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao lúc này nỗi nhớ lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Giang Tầm mở WeChat gửi một tin nhắn cho Phó Dĩ Hành…
Giang Tầm: “Phó Dĩ Hành, em nghĩ cục cưng nhớ anh.”
Cô hơi dừng lại.
“Em cũng nhớ anh.”