“Bản in lần đầu của tôi bị cắt giảm. À, bản in lần đầu chính là số lượng sách được in lần đầu tiên ấy.”
“Tôi có thể hiểu là anh bị cắt giảm tiền lương không?”
“Ừ, nghĩ như vậy cũng được.”
“Thế thì buồn lắm.”
“Chắc chắn rồi. Dù sao tôi cũng không thể viết ra được cuốn sách nào bán chạy.”
“Kì lạ thật.”
“Cái gì kì lạ cơ?”
“Cuốn sách đã làm tôi cảm động đến vậy, sao lại không bán được nhỉ?”
Tsugumi bất giác mỉm cười, cảm thấy bản thân được tiếp thêm dũng khí.
“Thật là, chỉ cần bản được một chút sách thôi là tôi vui lắm rồi.”
Đến nay đã lay lắt gần tám năm, anh rất muốn có được một tác phẩm để đời, dù chỉ một thôi cũng được. Nếu được như vậy, tên tuổi của anh sẽ được nhiều người biết tới hơn. Vậy mà mỗi khi đâm đầu vào ngũ cụt, anh chỉ biết nản lòng mà giậm chân tại chỗ.
Không thân thích, không người yêu, công việc thì không ổn định, hơn ba mươi năm cuộc đời anh đã trôi qua như thế, khiến anh cảm thấy tương lai mình tăm tối không một tia hi vọng. Thỉnh thoảng Tsugumi cũng từng nghĩ đến việc mình sẽ ngã quỵ. Nỗi bất an trước một tương lai mù mịt quá nặng nề dối với một người trẻ như Sakutaro, nên anh cũng không định nói ra…
“Đâu phải lúc nào cũng gặp toàn chyện tốt.”
Sakutaro vừa nghịch trái dưa chuột cong cong vừa nói.
“Đôi khi tôi cũng thử tưởng tượng xem sau này sẽ ra sao. Cơ mà, ông tôi hơn tuổi còn bị gãy xương mà vẫn sống tốt, cho nên chúng ta sẽ ổn cả thôi.”
“Vậy sao..Uhm, có lẽ vậy.”
Khi nghe thấy hai chữ “chúng ta” lần đầu tiên anh cảm thấy có sự cách biệt giữa hai người.
Có lẽ Sakutaro suy nghĩ sâu sắc, già dặn hơn tuổi thực, nhưng thực sự thì cậu chưa hiểu được cảm giác của anh lúc này. Cậu có bố mẹ, có ông còn kinh doanh nhà trọ nên sống rất sung túc. Cậu có đầy đủ vốn liếng để tin rằng mình sẽ ổn định về những chuyện sau này. Khoảng cách giữa hai người quá xa. Nhưng hoàn cảnh cá nhân mỗi người khác nhau, mỗi người phải tự biết chấp nhận nó.
“Uhm, có lẽ chúng ta sẽ ổn thôi.”
Thở dài một hơi Tsugumi lại ngước lên nhìn bầu trời.
Anh cũng đã tuổi rồi, vậy mà cả sự nghiệp lẫn tình yêu vẫn chỉ là đống hỗn độn, thật đáng xấu hổ.
Có điều so với ngày xưa có lẽ đã tốt hơn nhiều.
Đau khổ nhất chính là khoảng thời gian sau khi bố mất. Anh hối tiếc khôn nguôi, muốn chết theo nhưng lại không thể chết. Trong quá trình xin việc, anh phải chịu bao khổ sở, bị người ta nhấc đi nhấc lại không biết bao nhiêu lần. Vậy mà khi nhận ra mình vô dụng nhường nào trong cái công ty không biết tại sao lại nhận mình vào đấy, Tsugumi vẫn cảm thấy đau khổ. Mỗi khi gặp chuyện chắc chở, anh đều tuyệt vọng, đều nghĩ lần này mình tiêu rồi, nhất định tiêu rồi.