Sau khi chung sống với Shinji, anh cứ nghĩ sẽ không còn những truyện như vậy xảy ra nữa. Cho dù có khó khăn, có Shinji ở bên cạnh, anh có thể vượt qua tất cả.
Anh từng nghĩ rằng những ngày tháng thư thái ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng không. Cuộc đời luôn khó lường. Mặc cho ta vẽ ra tương lai thế nào, tốt hay xấu tương lai sẽ chăng bao giờ thuận theo ý ta. Rõ ràng chúng ta đều hiểu điều đó, nhưng lại cố tình quên đi để sống cho thảnh thơi.
Phải làm lại từ đầu, không phải, lần này là bắt đầu từ âm.
Cuộc sống thư thả mười năm qua bỗng quay lại vạch suất phát. Không hiểu sao anh lại muốn thở dài. Nhưng đúng như Sakutaro đã nói, tuổi so với tuổi vẫn còn trẻ lắm, vẫn còn đang khỏe mạnh. Cho dù bản in lần đầu có cắt giảm số lượng đi nữa, anh vẫn có thể viết tiêp cơ mà. Lúc anh gật đầu chấp nhận hiện thực thì Sakutaro nghiêng đầu qua.
“Cái gì mới được?”
“À, chỉ là tôi đang nghĩ, giá nhưu không bệnh tật gì thì tốt.”
Vừa qua loa tổng kết những gì mình suy nghĩ, Sakutaro bỗng đột nhiên nghiêm mặt.
“Đúng vậy, sức khỏe rất quan trọng. Quan trọng tới mức có bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
Bên trong khu vườn bừng bừng sức sống của mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang, bên mặt nhìn nghiêng của Sakutaro chìm trong bóng râm. Đối mặt đăm đăm dõi theo lá dưa chuột kia đong đầy cô đơn cùng hối tiếc. Hình tượng Sakutaro mà anh tưởng mình hiểu rõ bỗng dưng nhòa đi.
Chẳng lẽ ông cậu ấy có gì không ổn?
Anh chỉ nghe nói ông của Sakutaro bị gãy xương, nhập viện lâu như thế, không lẽ có phát hiện gì thêm căn bệnh khác.
Tsugimi bối rối cầm cây kéo trên tay, không biết có nên hỏi thêm về vấn đề này không nữa.
Những lúc thế này, anh luôn cảm thấy xấu hổ vì bản thân. Rõ ràng anh dùng ngôn ngữ để kiếm sống, vậy mà nói năng chẳng nên hồn. Những từ ngữ có thể trải rộng trên trang giấy lại tắc nơi đầu lưỡi. Rốt cuộc, bản thân anh được cấu tạo ra sao, chính anh cũng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ không có cách nào có thể khiến Sakutaro vui vẻ lên sao? Giống như con bướn trắng đậu trên cành đỗ quyên hay trăng sao hợp lại thành hình C ấy. Đang mải mê nghĩa về những điều Sakutaro đã làm cho mình, một quả dưa chuột lõm thân dột nhiên lọt vào mắt anh.
“Sakutaoro, nhìn xem này.”
Tsugumi hái quả dưa chuột hình thù kì quái lên cho cậu xem.
“Trà, lõm ghê quá, quả này thái nhỏ ra trộn kiểu Yammagata thì hợp lắm nhỉ.”
“Món đó cũng con thật. Nhưng mà trước hết…”
Tsugumi dùng kéo cắt đôi quả dưa chuột rồi đưa nó cho Sakutaro.
Sakutaro hơi hé miệng “a” một tiếng.