“Anh sao thế?”
“À, không...không có gì.”
Anh lập tực chối đây đẩy nhưng nụ cười trên môi Sakutaro đã vụt tắt. Cậu rời xa xa quầy hàng một chút, lôi quyển sổ tay lúc nào cũng mang bên mình ra, lật rào rào, rồi dừng lại.
“Ngày tháng : Đọc truyện mới của anh Tsugumi.”
Sakutaro nhỏ giọng đọc.
“Ngày mai tuy có việc phải làm nhưng vẫn cố thức đêm để đọc. Cảnh Konchi dạy dỗ chú chó là chuyện mình đã kể với anh Tsugumi ở công viên, được dùng làm lời thoại...”
Sakutaro đọc tới đây thì chết lặng. Một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng đóng quyển sổ lại, bỏ vào túi, rồi xin lỗi Tsugumi.
Tsugumi chỉ lắc đầu, khẽ đẩy lưng Sakutaro nhắc cậu mua sữa.
Anh tự nhắc mình phải bình tĩnh lại, không được để bàn tay trên lưng Sakutaro run rẩy. Lần hai người đứng ở hành lang nói chuyện với nhau về tác phẩm mới chỉ chưa đầy một tháng trước. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, kí ức của Sakutaro đã biến mất rồi. À, không phải, còn trước cả đó nữa. Cả chương kí ức ấy đã biến mất rồi sao?
Kí ức mà một chuỗi mắt xích kéo dài, nếu kí ức này mất đi thì những kí ức nối liền với nó sẽ ra sao?
Càng nghĩ, Tsugumi càng rối loại. Anh chỉ mới chứng kiến chuyện này đã vậy, thì một người đã trải qua chuyện này không biết bao nhiêu lần như Sakutaro sẽ cảm thấy thế nào? Trước hình ảnh mớ len rối bòng bòng, anh thực sự không biết phải đan móc ngôn từ như thế nào nữa. Rõ ràng đã biết Sukutaro gặp chướng ngại vật kí ức, nhưng khi tận mắt chứng kiến anh vẫn hoảng hốt vô cùng.
“Sữa bò mua loại nào cho tốt nhỉ? Bình thường tôi hay mua loại bổ sung canxi, nhưng đêm nay mình ăn thịt hầm, có lẽ nên chọn loại đậm đặc bên này đi. Kem đậm đặc một chút mới ngon.”
Trong lúc anh đang mải lôi thôi nói mấy lời bâng quơ, Sakutaro đã vươn tay lấy hộp sữa bò đặc.
“Không sao đâu mà, anh Tsugumi.”
Sakutaro bỏ sữa vào giỏ.
“Anh nấu món gì cũng ngon nên mua sữa bò loại nào mà chẳng được.”
Nói rồi cậu mỉm cười, vui vẻ bước tới quầy tính tiền.
Sakutaro tỏ ra vô cùng tự nhiên. Thấy Tsugumi hốt hoảng cậu mới mượn chuyện hộp sữa để gián tiến an ủi anh rằng cậu “không sao đâu”, anh không cần lo lắng. Cuối cùng lại để người mình muốn bảo vệ quay sang bảo vệ mình. Tsugumi quyết tâm trấn áp cõi lòng đang cuộn sóng.
Khi hai người rời khỏi siêu thị, mặt trời đã xuống núi.
“A... bầu trời hôm nay đẹp quá nhỉ?”
Gần sang đông nên mặt trời cũng lặn sớm hơn hẳn. Tsugumi rất thích ráng chiều tà quyện lẫn hai sắc hồng đậm và xanh lam, anh lặng lẽ vươn cao cánh tay không xách đồ.
“Anh làm gì thế?”
“Làm thế này sẽ thấy được khoảnh khắc ngón tay tan chảy.”
“Tan chảy?”
“Chờ bầu trời tối thêm chút nữa, sắc lam trở nên đậm hơn, sẽ có một khoảnh khắc ngắn ngủi bầu trời hòa chung một sắc với nhón tay đấy.”
Sakutaro ngạc nhiên, cũng vươn tay ra thử. Hai người vừa đi vừa giơ một tay lên trời. Bị người xung quanh nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, cả hai đành mỉm cười hạ tay xuống vì ngượng.
“Lần sau chúng ta ra công viên thử đi.”
“Ừ, vậy mang theo hộp cơm nữa.”
“Tối rồi vẫn mang cơm sao?”
Sakutaro hơi.
“Thì ăn picnic đêm cũng vui chứ sao!”
“Hả? Nhưng nghe cũng được đấy nhỉ?”
Hai người vì đi vừa trò chuyện. Mùi canh miso thơm nức không biết bay ra từ nhà nào, là hương thơm dịu dàng, thanh đạm của thời khắc những người thân yêu tụ tập quây quần bên nhau. Sau khi bố mất, có những lúc mùi hương này khiến anh đau khổ vô cùng, dạo trước là lúc chia tay với Shinji, và cả bây giờ, khi ở bên cạnh Sakutaro.
Khoảng thời gian đã qua chỉ có thể lưu giữ trong kí ức mỗi người. Nhưng một ngày nào đó, Sakutaro cũng sẽ quên đi chuyện ngón tay hai người trông như sắp tan vào ráng trời chiều hôm nay. Bởi thế, dù trong giây phút hai người sóng bước cạnh nhau, cả anh và Sakutaro đều cô độc.
Mất đi kí ức, chính là như thế đấy.
Nhưng đừng vì thế mà cho rằng việc hai người đi cạnh nhau lúc này vô nghĩa. Cho dù Sakutaro có quên đi giây phút này, anh cũng sẽ nhớ cả phần cậu ấy. Chỉ cần anh còn nhớ thì khoảng thời gian này sẽ không mất đi. Dẫu biết thế, Tsugumi vẫn không sao ngăn nổi những cơn sóng cô đơn đang rì rào vỗ trong lòng.
Nếu như kí ức chỉ như một thanh sô cô la đơn điệu, hễ ai xin, chỉ cần bẻ cho họ một mẩu là xong thì hay biết mấy. Tsugumi thầm nghĩ, rồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời đang tối dần.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Sakutaro cất tiếng hỏi.
“Ừm... Tôi nghĩ về sô cô la.””
“Sô cô la?”
Sakutaro ngây người ra rồi chợt phì cười.
“Thật đúng là không thể đoán được Tsugumi đang nghĩ gì!”
Khuôn mặt cười trông nghiêng của Sakutaro rất đáng yêu, khiến lòng của Tsugumi ngọt ngào tan chảy như sô cô la. Nụ cười này, thời khắc này, có thể lưu lại nơi nào khác ngoài kí ức của anh không?
Đêm hôm ấy, anh viết thêm một thiên truyện ngắn không liên quan tới công việc.