“Areno?”
Hôm ấy, khi Sakutaro đứng trowsc cổng, nhận quà cảm ơn của người khách nhờ cậu tắm ba con chó lớn thì một cô gái từ trong nhà bước ra.
“Đúng là Areno rồi! Cứ tưởng chỉ là ai đó trong giống cậu chứ. Từ cửa sổ phòn khách mình đã quan sát Areno suốt thời gian cậu tắm cho chó đấy. Lâu quá không gặp. Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Hả, à, tôi tắm cho chó...” Sakutaro không biết phải đáp thế nào.
“Yuki, đây là người nhận làm việc theo yêu cầu ở gần nhà chúng ta.”
Người phụ nữ luống tuổi thuê cậu lên tiếng giải thích.
“Nhận việc theo yêu cầu? Ủa, mình nhớ trước đây từng nghe nói cậu làm việc cho công ty xây dựng Yashima cơ mà? À, đây là nhà chồng mình. Mẹ, con với Areno từng học cùng trường hồi cấp , còn chung một lớp nữa. Areno này, Nakaido vẫn khỏe chứ?”
“Nakaido? Gần đây tôi không liên lạc với cậu ấy.”
“Nhớ ngày xưa thật đấy. Mà nhận làm việc theo yêu cầu tức là cậu định tự kinh doanh hả? Dám nghỉ việc ở một công ty có máu mặt như Yashima để tự khởi nghiệp thế này, Areno, cậu cừ thật đấy! Hồi xưa thành tích của cậu vừa tốt lại còn có khả năng lãnh đạo ấy nhỉ. Chậc, lâu lắm mới gặp nên có nhiều chuyện muốn nói ghê. Hôm nào mọi người tụ tập một bữa đi, rủ cả Nakaido với Mami nữa...”
Thấy Sakutaro chỉ đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, cô gái chợt im lặng.
“Không lẽ... Cậu không nhớ mình là ai sao?”
“À, không phải vậy?”
Cô gái thoáng đỏ mặt, rồi mỉm cười xin lỗi Sakutaro bấy giờ vẫn đang lúng túng.
“Cũng phải, từ khi tốt nghiệp tới gì đã gần mười năm còn gì, cậu không nhớ...”
“Không, không phải thế mà!”
“Không sao, không sao. Nhưng hôm họp lớp cậu nhớ phải tới đấy nhé.”
Cô gái vội lùi vào trong như chạy trốn. Còn lại một mình, Sakutaro cũng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà.
Trên đường trở về, ngồi trên xe tải, Tsugumi bắt chuyện với Sakutaro như mọi khi. Để tránh mắc sai lầm như ở siêu thị, anh không quá hăng hái nhưng không quá im lặng.
“Tối nay Sakutaro muốn ăn gì?”
“Gì cũng được?”
“Trời lạnh rồi, hay là làm đậu phụ hấp? Sau đó luộc thêm khoai tây, rưới chút xốt bưởi, thịt bò với ngó sen thì trộn làm nộm cà ri cũng được. Mấy món này làm tôi thèm uống rượu Nhật quá, cậu có uống không?”
“Thế nào cũng được.”
Sakutaro uể oải đáp, câu trả lời đượm vẻ mệt mỏi.
Về tới chung cư, sau khi cất xe vào ga ra, Sakutaro lại một lần nữa bước ra cổng...
“Sakutaro?”
Nghe tiếng Tsugumi gọi, cậu dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Nếu cậu định ra ngoài thì tôi phần cơm cho cậu nhé?”
Anh cố gắng nói chuyện như bình thường.
“Lần đầu tiên...”
“Sao cơ?”
“...tôi đã quên hẳn, không chỉ đơn giản là một cái hẹn hay một cuộc trò chuyện, mà là sự tồn tại của một con người.”
Giọng của Sakutaro như muốn vỡ vụn.
“Chuyện đó đâu liên quan tới bệnh của cậu”
Tsugumi cố gắng nói năng thật bình tĩnh.
“Chẳng ai nhớ được toàn bộ bạn học của mình cả. Hơn nữa chuyện đã qua gần mười năm trời, đối phương có lẽ cũng thay đổi không ít. Bây giờ, nếu thình lình gặp lại bạn cấp của mình, tôi cũng không chắc nhớ nổi họ.”
“Ừm, đúng vậy.”
Sakutaro đồng ý ngay tắp lự, nhưng chân vẫn tiếp tục bước về phía cổng.
“Sakutaro!”
“Xin lỗi, tôi muốn ở một mình”
Sakutaro đi mất, để lại Tsugumi một mình trong sân. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Anh về phòng, nằm ườn ra chiếu, không còn tâm trạng nấu nướng gì nữa.
Kí ức cứ ngẫu nhiên biến mất, không theo bất cứ quy luật nào.
Mà tệ hơn nữa, là chính chủ không biết rằng mình đã quên. Không nhận ra thì trong đầu hổng vô vàn hố lớn hố nhỏ, chẳng biết lúc nào mình sẽ bị những cái hố đó nuốt chửng hoàn toàn. Không thể lấp lại, cũng không thể khiến nó ngừng gặm nhấm bản thân, chỉ có thể trơ mắt mà cầu nguyện chuyện này đừng tiếp diễn. Đôi tay chắp lại nguyện cầu run lên vì sợ hãi, hơi thở như nghẹn lại.
Cảm giác được dưới tầng đó có ai đó đưa về, anh cứ tưởng là Sakutaro hóa ra không phải. Tiếng bước chân đi lên tầng hai rồi rẽ vào phòng của Seto. Anh nghe thấy tiếng tivi từ phonfb bố con Kanan. Bên phòng Nira không có động tính gì, nhưng chắc chắn cậu ta có trong đó. Elly và Kudo đi làm vẫn chưa về. Nhưng dù có nhà hay không thì khu nhà này vẫn luôn đầy ắp dấu vết của các khách trọ.
“Nơi này thật náo nhiệt.”
“Anh không thích náo nhiệt sao?”
“Thích chứ ! Nó khiến tôi cảm thấy an tâm, vì biết mình không chỉ có một mình.”
Những lời anh nói với Sakutaro trước kia đều là dối trá.
Bởi vì lúc này, Tsugumi đang cảm thấy rất sợ hãi, cô đơn. Thân thể run run, anh mong có người tới cứu giúp.
Anh cố bò dậy trong căn phòng ngập tràn bóng tối.
Anh lao ra khỏi chung cư, hướng về phía công viên gần nhà. Không thấy bóng dáng Sakutaro đâu cả. Anh gọi điện thoại thì không ai bắt máy, tìm kiếm đó đây cũng không thấy người, hỏi thăm các nơi cũng chẳng thu được tin tức gì. Quán cà phê, quán ăn gia đình, quán rượu mọi người trong chung cư thường tụ họp, đi hết những nơi ấy thì chẳng còn nơi nào để lùng tìm. Tsugumi quyết định gọi điện thêm lần nữa thì có một người không phải là Sakutaro bắt máy.