Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ -Trần Hoàng Kim

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm đó tôi hiếm khi sửa soạn, còn cố ý mặc bộ đồ mẹ mới đi chợ mua. Tôi như một cô gái mới lớn, trốn trong phòng không dám ra mà chỉ dám lén lút nhìn qua khe cửa. Tôi nhìn thấy một cô gái dào dạt sức sống nhảy xuống từ trên xe. Cô ấy cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn như có nước cứ nhìn qua nhìn lại, dường như cảm thấy mọi thứ ở đây rất mới lạ. Cô ấy chính là Diệp Điền Tĩnh, vợ của tôi. Tôi đã từng tưởng tượng gương mặt của cô ấy vô số lần, nhưng lại không nghĩ là cô ấy sẽ xinh đẹp như thế, cứ như là cô tiên vậy. "Bố mau xuống xe đi. Bố có chắc là ở đây không đó? Cao nhân mà bố nói lại ở nhà đất như thế này ư?" Diệp Điền Tĩnh mở miệng cười rồi nói. Giọng điệu của cô không có ý xem thường, chỉ là tò mò mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao sau khi tôi nghe xong lại đột nhiên rất khó chịu, đó là một loại cảm giác không nói được bằng lời. Sau này tôi từng trải hơn thì mới hiểu được loại cảm giác đó tên là tự ti. Bởi hai chúng tôi không phải là người của cùng một thế giới. Có một ông chú mập mạp phúc hậu bước xuống xe: "Đúng thế, chính là ở đây. Mặc dù bây giờ ít người xem phong thủy nhưng năm xưa rất phổ biến. Con có tin rằng người giàu nhất ba tỉnh cũng đã từng đi qua con đường dưới chân con không?" Cô gái xinh đẹp lè lưỡi ra một cách đáng yêu, làm bộ như mình không thể nào tưởng tượng nổi. Người đàn ông trung niên phúc hậu này chính là Diệp Huy Tùng, người lấy được quẻ bói cuối cùng của ông nội năm xưa. Nhưng bây giờ ông ta đã khác rồi, ông ta đã là người giàu nhất tỉnh Liễu Canh. Tôi xem tướng Diệp Huy Tùng theo thói quen, cái mũi của ông ta không cao cũng không dày, lại còn có phần nhọn mỏng. Đây là cung tiền tài, thường thường người có tướng mũi như thế rất khó đại phú đại quý, cho dù hơi có tiền cũng khó mà an ổn. Nhưng rõ ràng là ông ta đã làm phẫu thuật nơi đuôi lông mày, không chỉ cấy lông mày mà còn kéo căng da. Chẳng trách ông ta có thể thay đổi vận mệnh, tôi nghĩ chắc là ông ta đã được ông nội tôi mách nước. Ngay lúc này, mẹ tôi xách theo một con gà trống vừa được giết đi tới rồi nói với vẻ nhiệt tình: "Đây chính là ông thông gia nhỉ. Ôi trời, con dâu xinh xắn quá, thằng Kim nhà tôi may mắn quá rồi." Mẹ tôi nói xong còn hét tên tôi ra hiệu tôi ra tiếp đón. Bây giờ tôi mới đi ra với gương mặt đỏ bừng. Diệp Điền Tĩnh nhìn thấy tôi thì nhìn từ trên xuống dưới mấy lượt. Đột nhiên cô ấy mở miệng hỏi tôi: "Anh tên là gì?" Tôi gãi đầu một cái: "Trần Hoàng Kim, đây là do ông nội đặt cho tôi." Diệp Điền Tĩnh nghe thấy tên của tôi thì bật cười lên một tiếng "Tôi nghe nói ông nội của anh là thầy phong thủy à? Vậy anh có biết xem tướng không?" Diệp Điền Tĩnh cười cười rồi hỏi tôi. Tôi gật đầu. "Vậy thì anh xem giúp tôi xem cuộc hôn nhân này của hai ta có được không?" Diệp Điền Tĩnh chu miệng rồi tiếp tục hỏi. Tôi chỉ có thể lắc đầu. "Không thể xem loạn được, hai chúng ta còn chưa chính thức kết hôn mà." Tôi nói với cô ấy. Ông nội từng nói với tôi rằng, sau khi tôi tròn hai mươi mốt tuổi có thể xem tướng cho người khác rồi. Nhưng ngoại trừ nhà họ Diệp, phải đợi tới lúc tôi và Diệp Điền Tĩnh chính thức kết hôn mới được xem, nếu không thì sẽ xảy ra tai họa. Tôi từng quỳ gối trước mộ của ông nội thề, cả đời này tôi sẽ nghe theo lời dặn dò của ông ấy. "Ha ha, thôi được rồi. Cho dù anh có xem tôi cũng sẽ không tin. Thành phố lớn như chúng tôi đã không còn tin cái này nữa rồi, anh đây là phong kiến mê tín." Diệp Điền Tĩnh vừa cười vừa nói. Tôi không tranh cãi với cô ấy, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy mục đích của hai bố con bọn họ không còn đơn giản là đón tôi về ở rể nữa rồi. Rất nhanh sau đó mẹ tôi đã làm cơm xong, chúng tôi ngồi xuống cùng ăn đồ ăn nông thôn. Lúc ăn cơm tôi không nói chuyện, còn Diệp Điền Tĩnh lại ngồi kể cho tôi thế giới bên ngoài tươi đẹp sặc sỡ cỡ nào. Cô ấy còn nói tôi có cơ hội thì phải đi ra ngoài xem một chút. Sau khi cơm nước no nê thì đột nhiên Diệp Huy Tùng nói với mẹ tôi rằng: "Chị à, tôi thấy ông cụ Trần cũng đã qua đời nhiều năm rồi. Dù năm đó con gái tôi và con trai chị có nói thông gia từ bé nhưng bây giờ thời đại đã khác, bây giờ hôn nhân là tự do. Chị xem có thể hủy bỏ hôn ước này được không?" Mẹ tôi nghe thấy thế thì sắc mặt của bà trở nên tái nhợt. Bà ấy trợn mắt há mồm, tay chân luống cuống. Còn tôi thì đứng phắt dậy và nói với vẻ kiên định: "Không được!" Mặc dù tôi rất thích gương mặt của Diệp Điền Tĩnh nhưng tôi cũng không phải là người mặt dày. Người khác không thích tôi tôi cũng sẽ không ép buộc. Nhưng đây là cuộc hôn nhân mà ông nội đã dùng khí vận của mình để sắp xếp cho tôi, tôi không thể hủy bỏ được. Diệp Điền Tĩnh lại không nghĩ thế, cô ấy cho rằng tôi muốn bám vào cô ấy. Diệp Điền Tĩnh vội vàng nói: "Anh Kim à, anh nhận được quá ít sự giáo dục, quan niệm của anh là phong kiến mê tín bảo thủ. Anh hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài là như thế nào. Tôi vừa tốt nghiệp đại học, còn anh thì vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa. Tôi không hề có ý xem thường anh nhưng chúng ta hoàn toàn không có tiếng nói chung, đôi ta không hợp nhau đâu." Giọng điệu của cô ấy cũng không chanh chua, thậm chí cô ấy còn đang giữ gìn mặt mũi cho tôi. Nhưng sau khi tôi nghe xong thì rỉ máu trong lòng. Mặc dù tôi còn chưa học hết cấp ba nhưng tôi đã học được rất nhiều tri thức từ ông nội. Tôi chắc chắn rằng mình có tài hơn Diệp Điền Tĩnh nhưng tôi lại không thốt ra khỏi miệng được. Bầu không khí lại trở nên xấu hổ, đúng lúc này thì bố của Diệp Điền Tĩnh đứng lên. Ông ta lấy một cái vali bỏ lên bàn rồi nói với giọng điệu thân thiện: "Đúng là năm xưa tôi đã nhận được sự giúp đỡ của ông cụ, tuy nói là không biết việc tôi làm ăn lên nhanh như diều gặp gió có liên quan gì tới ông cụ không. Nhưng Diệp Huy Tùng tôi không phải là người lật lọng, ở đây là ba tỷ tiền mặt, xem như là nhà họ Diệp bồi thường cho việc hủy bỏ hôn ước." Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn chính hiệu, bà ấy nghe thấy ba tỷ là đã sợ sững người ra rồi. Mà tôi thì không có khái niệm về tiền bạc, tôi cũng không cần ba tỷ này. Nhưng ông nội tôi đã nói, dưa hái xanh không ngọt. Lại thêm cái tính cách hiếu thắng của tôi quấy phá nên tôi đành nói: "Vậy được rồi." Diệp Huy Tùng nở một nụ cười thỏa mãn, ông ta lấy một tờ hiệp nghị hủy hôn ra để tôi ký tên vào đó. Tôi cầm bút rồi hỏi ông ta một lần nữa: "Chú Diệp, có lẽ các chú không tin âm dương phong thủy, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở chú. Ông nội của tôi không phải là người bình thường, chú có nghĩ tới hậu quả khi làm việc này chưa?" Diệp Huy Tùng thì lại không nghĩ thế: "Không sao đâu, tôi đã dám đến từ hôn thì còn sợ gì nữa chứ. Cậu yên tâm, cho dù có gặp phiền phức gì thì cũng là nhà họ Diệp tôi, không liên quan gì tới cậu đâu." Tôi ký tên trong sự bất đắc dĩ, vừa ký xong là tôi đã thấy được có một vệt đen xẹt qua giữa hai đầu lông mày của Diệp Huy Tùng, đây là điềm đại hung. Tôi không thể nói cho ông ta biết được, không phải là do tôi xấu bụng mà là không thể phá hư quy tắc mà ông nội đặt ra. Rất nhanh sau đó hai bố con nhà họ Diệp rời khỏi đây. Trước khi đi Diệp Điền Tĩnh còn cho tôi số điện thoại của cô ấy, bảo là tôi có rảnh thì tìm cô ấy, cô ấy sẽ dẫn tôi đi trải đời. Tôi lặng lẽ đi theo bọn họ, khi xe của bọn họ đi tới cửa thôn thì đột nhiên có một con chồn dài gần nửa mét chui vào gầm xe. Hai con mắt kỳ dị của nó nhìn chằm chằm về phía tôi. Đây không phải là một con chồn bình thường, đây là một Hoàng tiên chân chính, da lông nó như đã phát xanh cả rồi. Tôi thấy được cảnh này thì âm thầm nói một câu không may. Hồ hoàng bạch liễu khôi, sợ là nhà họ Diệp sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio