Hồ hoàng bạch liễu khôi là ngũ thường tiên ở nông thôn. Lần lượt là Hồ tiên (cáo), Hoàng tiên (chồn), Bạch tiên (nhím), Liễu tiên (rắn) và Khôi tiên (chuột). Trong đó, Hoàng tiên là gian xảo nhất. Một khi bị nó dám vào thì đừng nói là trả thù, cho dù là báo ân thì nhà đó cũng sẽ không được yên. Tôi thầm cầu nguyện cho nhà họ Diệp và Diệp Điền Tĩnh, mặc dù hôm nay cô ấy tới đây là vì để hủy bỏ hôn ước với tôi. Nhưng cô ấy không khiến cho tôi cảm thấy ghét. Diệp Điền Tĩnh là một cô gái có mục tiêu sống, cô ấy chỉ là cảm thấy hai chúng tôi không hợp chứ cũng chưa nói cái gì khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Nhưng tôi có lòng mà không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Tôi quay về phòng với một tâm trạng ngột ngạt, cảm giác như sắp không thở được nữa rồi. Cuối cùng tôi cầm theo đồng xu đi tới trước mộ của ông nội, tôi quyết định tự bói cho mình một quẻ trước mặt ông. Trước đây tôi chưa từng gieo quẻ cho bản thân mình. Cho nên lần này thứ mà tôi dùng chính là Kinh dịch sáu mươi bốn quẻ truyền thống. Đối với người mới bắt đầu như tôi mà nói thì đây là đơn giản và chính xác nhất. Cây im gió lặng, tôi trực tiếp gieo đồng xu lên quẻ. Khi tôi thấy được chủ quẻ chi tượng thì sững sờ hết cả người, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng đây có phải là quẻ tượng của mình không. Đây là một quẻ hạ hạ, quẻ Quy Muội, là một quẻ đại hung. Quẻ tượng có nói, Lôi Trạch Quy Muội. Kết hôn gặp phải trạch trên lôi, như nước với lửa gặp nhau. Tiền đồ hung hiểm, cuối cùng không có lời, nhanh chóng ngừng đi chớ chần chờ. Nếu chỉ nhìn trên quẻ tượng thì đúng là có chút giống với những gì tôi gặp phải. Nhưng quẻ Quy Muội này là chấn trên đoài dưới, nữ theo nam, ám chỉ nữ theo đuổi nam. Không phù hợp với tình huống của tôi cho lắm. Tôi không có bị quẻ tượng làm cho sợ mà tiếp tục giải quyết Bởi vì trong chủ quẻ này còn cất giấu hai biến quẻ. Biến quẻ thứ nhất là Lôi Thủy Giải, chấn trên khảm dưới, đây là quẻ trung thượng. Ý là để tôi không nên xoắn xuýt hôn nhân lúc trước, đi về phía tây nam, có thể bảo vệ thái bình, hiện lên sinh cơ. Biến quẻ thứ hai là Thủy Trạch Tiết, đúng là quẻ tốt nhất, không có gì cần phải kiêng dè lại có ý chém tướng giam thần. Nhưng nếu xem trên quẻ tượng thì tôi nhất định phải lạc đường mới có thể có danh tiếng. Ẩn ý chính là để tôi đừng nên quên ước niệm ban đầu, đến nơi đến chốn, chủ động đi hóa giải nguy cơ. Tôi nhìn quẻ tượng gian xảo khó lường này mà không khỏi cười. Tôi đã có quyết định trong lòng rồi. Cho dù bất cứ thầy phong thủy nào cũng sẽ đề nghị nghe theo biến quẻ đầu tiên, đi về hướng Tây Nam sẽ bình yên cả đời. Nhưng tôi lại muốn nghe theo biến quẻ thứ hai, không phải vì chém tướng giam thần. Mà là vì không muốn để cho ông nội thất vọng. Tôi muốn tự tay nhận lấy thứ mà ông nội đã sắp xếp cho tôi, nếu như nó muốn chạy thì tôi sẽ đi cướp về. Tôi dập đầu trước mộ ông nội ba cái rồi trực tiếp đi về nhà. Tôi thu xếp hành lý rồi chuẩn bị đi tới thành phố Liễu Canh tìm Diệp Điền Tĩnh. Tôi vừa thu xếp quần áo và pháp khí xong thì đột nhiên mẹ tôi chạy tới. “Hoàng Kim, con làm gì thế? Thu xếp đồ đạc làm gì, đừng nói với mẹ là con muốn rời nhà ra đi nhé?" Mẹ tôi gào to lên. Tôi vừa muốn giải thích cho bà ấy hiểu thì đột nhiên bà ấy lại nói tiếp: "Nhìn con kìa, mới bị một cô gái thành phố từ hôn là đã đòi rời nhà ra đi à? Phúc họa đi liền nhau, con xem ai tới này?" Tôi không kiềm chế được mà cười lên, không ngờ rằng mẹ tôi còn biết nói văn vẻ nữa cơ đấy, chắc là học từ ông nội tôi rồi. Tôi nhìn về phía phòng khách với vẻ thắc mắc thì phát hiện có một cô gái trẻ tuổi đang đứng đó. Cô gái đó mặc đồ tơ lụa, nhưng cũng là người trong thôn, không có khí thế như Diệp Điền Tĩnh. Tôi biết cô gái này, cô ấy tên là Tống Ánh Thơ, là con gái của một người giàu có ở thôn bên cạnh. Bố cô ấy trồng cây thuốc nên rất giàu có, giàu tới mức có tiếng khắp mấy thôn lân cận. Tôi và Tống Ánh Thơ cũng không gặp nhau nhiều. Tôi nhìn hộp gỗ mà cô ấy đang ôm trong ngực thì có chút buồn bực: "Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?" Mẹ tôi nháy mắt ra hiệu với tôi rồi nói một cách vui vẻ: "Hoàng Kim à, con có phúc thật đấy. Tống Ánh Thơ tới đưa sính lễ, cô ấy muốn gả cho con." Tôi mở to miệng nhưng không biết nói cái gì. Cả thôn đều nói tôi chẳng phải là người tốt lành gì. Mà chuyện tôi học phong thủy với ông nội và trở thành người kế thừa đời thứ mười bảy của dòng họ đạo sĩ này chẳng có ai biết cả. Theo lý thì một cô gái như Tống Ánh Thơ không nên để ý tới tôi mới đúng chứ. "Còn đứng sững ra đấy làm gì? Nhanh nhận sính lễ đi chứ. Hay là còn muốn lấy cái con thiên nga trong thành phố kia à? Tỉnh táo một chút đi con trai, mẹ cảm thấy Ánh Thơ tốt hơn cô gái thành phố kia nhiều." Mẹ thấy tôi không có chút phản ứng nào nên không được vui. Cũng không phải là tôi chê Tống Ánh Thơ, cô ấy cũng rất xinh đẹp. Chỉ là tôi đang nghĩ tới quẻ bói Quy Muội kia mà thôi. Lúc đó tôi còn chưa hiểu nữ theo đuổi nam ở đâu ra, bây giờ đã ứng nghiệm rồi. Bởi vì đây là quẻ đại hung nên tôi cẩn thận hơn nhiều, từ từ đi về phía Tống Ánh Thơ. Tôi nhận lấy hộp gỗ lim trong tay cô ấy, vừa cầm lên là cả người tôi đã cứng đờ. Khá đấy, nặng quá trời, nhưng không phải nặng theo kiểu bình thường. Mà do tôi đang lén lút vận hành khí Huyền Dương trong cơ thể, Huyền Dương gặp sát khí nên mới cảm thấy nặng. Tôi mở hộp ra không chút do dự, sau khi xem hết đồ bên trong thì tôi lại càng thêm kinh ngạc. Khóa trường mệnh, dạ minh châu,... Những thứ đựng trong hộp đều là những vật báu không còn xuất hiện trên thị trường nữa. Tất cả đều có một cảm giác xưa cũ, ít nhất là đã tồn tại mấy trăm năm. Mặc dù nhà họ Tống giàu có nhưng không có khả năng giàu tới mức này! Tôi đưa chúng lên mũi ngửi thì ngửi thấy một mùi thối của thi thể. Hiển nhiên những thứ này vừa được trộm ra khỏi mộ. Đúng là phía sau núi có mấy ngôi mộ rất lớn, nhưng những người bước vào đó đều là có đi mà không có về. Điều này khiến cho tôi rất buồn bực, Tống Ánh Thơ lấy mấy thứ này ở đâu ra chứ... "Hoàng Kim, con còn đứng ngây ra đó làm cái gì. Tống Ánh Thơ mau vào nhà ngồi đi, cô đi rót nước cho cháu nhé." Mẹ thấy tôi ngẩn người ra thì lại càng thêm không vui. Đột nhiên tôi hét lên một tiếng: "Mẹ hồ đồ rồi à!" Mẹ trừng tôi một cái rồi nói với vẻ không vui: "Mẹ thấy con mới hồ đồ đấy." "Mẹ mở to mắt ra xem cô ta là ai?" Tôi quát lên một tiếng rồi tóm lấy cổ tay của Tống Ánh Thơ và kéo cô ta ra khỏi nhà. Vừa chạm tới cổ tay cô ta là tôi đã cảm thấy có một dòng khí lạnh đánh tới. Tôi vội vàng dùng Dương khí chặn nó lại. Tôi kéo Tống Ánh Thơ ra khỏi phòng. Mẹ tôi lườm tôi một chút rồi nói với vẻ khó hiểu: "Con làm cái gì thế hả. Cô ấy là Tống Ánh Thơ, con gái của Tống Văn Trường, người sắp trở thành vợ của con, con dâu của mẹ chứ ai." Tôi cười đểu một tiếng rồi nói: "Mẹ xem kỹ lại đi! Mẹ nhìn bóng của cô ta đi!"