Diệp Điền Tĩnh đứng trước mặt tôi như đã quên đi mọi sự sợ hãi, trong đôi mắt to tròn tràn đầy lo lắng. Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, đây chính là thứ mà vận mệnh đã sắp đặt. Cho dù chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhưng lại thân quen như bạn bè cũ. "Không sao, tôi có thể giải quyết chuyện này." Tôi nói một cách bình tĩnh rồi bước vào trong tiệm vàng mã. "Mày chính là thằng Trần Hoàng Kim yếu đuối kia đấy à! A, cũng không có thành thật như những gì Diệp Điền Tĩnh nói nhỉ, lại còn biết giả vờ cơ đấy!" Thẩm Hưng Phúc thấy tôi xuất hiện thì quên đi sợ hãi, anh ta nói mấy câu tỏ vẻ khinh bỉ. Nói xong anh ta còn muốn đứng dậy trong vô thức, rõ ràng là không muốn bản thân mình thấp hơn tôi. Thẩm Hưng Phúc vừa đứng lên thì người giấy kia như phát điên mà bắt đầu tấn công anh ta, kéo tóc rồi đập vào đầu anh ta. "Anh Kim đừng tới gần nó, cái này đáng sợ lắm!" Diệp Điền Tĩnh lại càng thêm sợ hãi, cô ấy không dám đến gần. Rõ ràng là cô ấy cũng không tin rằng tôi có năng lực xử lý thứ này. Tôi cười một cái rồi trực tiếp đi về phía người giấy này. Thẩm Hưng Phúc nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Anh ta đang mong chờ người giấy này sẽ giết chết tôi. Tôi cầm bùa Trấn Hồn đã chuẩn bị từ trước ra. Chỉ cần dán tấm phù này lên người giấy thì cô hồn bên trong sẽ hồn phi phách tán ngay tắp tự. Người giấy cũng đang nhìn tôi, nó hơi bình tĩnh một chút rồi lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, như muốn liều mạng với tôi vậy. Tôi nhìn đôi mắt ngây dại không còn chút linh khí nào của nó rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Nó vốn nên được đầu thai từ sớm, nay lại bị nuôi nhốt sáu năm trời. Cho dù tôi vừa mới cho nó một sợi thần thức thì cũng rất khó khiến cho nó khôi phục linh thức. "Cô cũng chỉ là một công cụ mà thôi. Hôm nay có duyên gặp được, thôi tôi không giết cô, siêu độ cho cô vậy." Tôi tự lẩm bẩm. "Ha ha ha, Trần Hoàng Kim à. Mày đánh không lại con ác linh này nên tìm cớ cho mình đúng không? Thằng ma bệnh như mày cũng thông minh đấy, thích khoác lác lại còn biết tìm cớ cho mình." Thẩm Hưng Phúc không nhịn được mà bật cười, anh ta cũng học phong thủy nên biết rằng siêu độ còn khó hơn là giết quỷ nữa. Tôi không để ý tới anh ta mà chắp tay trước ngực, niệm Chú Vãng Sinh. "Thái thượng xá lệnh, siêu thoát cô hồn, tất cả quỷ quái, tứ sinh hưởng ân. Người có đầu siêu thoát, người không đầu siêu sinh. Bát quái phát quang, siêu sinh tha phương. Là nam là nữ, tự thân gánh vác, phú quý nghèo hèn, tự thân tự chịu. Xá lệnh chúng sinh, nhanh chóng siêu sinh!" Tôi niệm xong thì nâng ngón trỏ tay phải lên rồi điểm vào trán của người giấy. Người giấy sững sờ một lúc rồi đột nhiên bắt đầu vặn vẹo giãy giụa. Mặt mũi dữ tợn, phát ra những âm thanh kỳ quái đáng sợ. "Thằng ngu Trần Hoàng Kim này, mày đừng có tỏ vẻ hiểu biết được không. Mày đây là đang chọc giận ác linh đó!" Thẩm Hưng Phúc thấy cảnh này thì vội vàng chạy ra khỏi cổng. Diệp Điền Tĩnh cũng có chút sợ hãi, cô ấy nói với tôi rằng: "Anh Kim à, dường như nó lại sắp phát điên rồi, chúng ta mau chạy thôi!" Hai người họ vừa nói xong thì người giấy đã bình tĩnh lại. Nó lơ lửng trong không trung chẳng hề nhúc nhích. Qua một lúc sau thì người giấy nở một nụ cười hiền lành. Nó cười một lúc là bắt đầu khóc. Có lẽ do nhớ tới lúc nó còn ở trên dương thế, nhớ tới người thân của mình. Đột nhiên người giấy quỳ xuống rồi nhìn về phía tôi mà dập đầu ba cái. "Đi đi." Tôi nói một cách bình tĩnh. Người giấy bốc lửa rồi cháy thành một bãi tro tàn. "Cảm ơn cậu đã cứu mạng! Xin hỏi tên tuổi của thầy cậu là?" Người làm vàng mã thở phào một hơi. Ông ta đứng dậy cảm ơn tôi nhưng vẫn còn nghĩ rằng tôi có sư phụ giúp đỡ. Dù sao tôi còn quá trẻ, không nên mạnh như thế được. Tôi không thừa nhận cũng không có phủ nhận là mình không có sư phụ: "Học được chút năng lực không phải là để cho ông giả danh đi lừa bịp, giúp kẻ ác làm điều xấu. Nếu như dám tái phạm thì tôi cũng không giúp được ông đâu." Diệp Điền Tĩnh hiểu được thứ tôi muốn nói là cái gì, cô ấy không kiềm chế được mà tức giận: "Thẩm Hưng Phúc, anh đúng thật là tởm lợm." "Điền Tĩnh, em đừng nghe nó nói mò. Mọi thứ đều là do thằng này mời người diễn để phá hư quan hệ giữa hai chúng ta! Thằng này không có ý tốt đâu, để anh đưa em về nhà nhé." Thẩm Hưng Phúc mặt dạn mày dày mà nói tiếp. "Tôi không cần anh đưa." Diệp Điền Tĩnh nhìn Thẩm Hưng Phúc với vẻ khinh thường rồi đi tới nắm lấy tay tôi: "Anh Kim đưa tôi về nhà nhé." Có lẽ là do lúc nãy quá sợ hãi nên tay của Diệp Điền Tĩnh rất lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy rất ấm áp. Tôi gật đầu rồi mặc kệ cho Diệp Điền Tĩnh kéo tay tôi đi khỏi đây. Trái tim tôi đập thình thịch như con hươu non đang nhảy loạn. Tôi biết Thẩm Hưng Phúc đang oán giận tôi. Nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào để ý tới anh ta. Chúng tôi gọi một chiếc taxi tới nhà họ Diệp. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Diệp Điền Tĩnh nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. "Anh thật sự hiểu những thứ đó sao? Trước kia tôi không tin nhưng bây giờ tôi tin rồi!" Diệp Điền Tĩnh nhìn tôi rồi nói với vẻ hưng phấn. Tôi gật đầu, không nói thêm gì. "Vậy anh có giỏi không? Vừa rồi tôi nhìn thấy người giấy quỳ lạy anh, tôi cảm thấy có chút sùng bái anh rồi đấy. Lúc đấy anh đẹp trai cực!" Diệp Điền Tĩnh nói tiếp. Tôi cười cười: "Tạm được, đủ để bảo vệ cô!" Diệp Điền Tĩnh đỏ mặt rồi cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh sau đó lại ngẩng đầu lên rồi nói tiếp: "Anh Kim à, nếu không anh vào nhà tôi chơi chút nhé? Mặc dù bố tôi không muốn để hai chúng ta ở bên nhau, tôi cũng sẽ không gả cho anh một cách dễ dàng. Nhưng tôi cảm thấy anh tốt hơn mấy cậu ấm kia nhiều. Bọn họ một là mơ ước thân thể tôi, hai là dòm ngó tiền của nhà tôi. Nhưng anh thì khác, tôi cảm thấy anh rất chân thành. Anh đi vào thăm bố tôi xem, nếu như ông thấy nhìn thấy anh rồi thay đổi suy nghĩ để tôi thông gia với Thẩm Hưng Phúc thì tốt quá rồi!" Tôi nhìn sự mong chờ trên gương mặt của Diệp Điền Tĩnh mà không đành lòng từ chối. Diệp Huy Tùng đang ngồi trong sảnh lớn của biệt thự ngắm nhìn đồ cổ, quả nhiên là thú vui của kẻ có tiền. "Bố ơi, bố xem ai tới này?" Diệp Huy Tùng ngẩng đầu lên, khi ông ta nhìn thấy tôi thì nhíu mày lại. "Hoàng Kim? Sao cậu lại tới Liễu Canh thế?" Diệp Huy Tùng che giấu sự không vui của mình rồi hỏi tôi. Tôi nói: "Ở quê lâu quá rồi, muốn đi ra xem thế giới bên ngoài là như thế nào. "A, vậy cậu tìm được công việc chưa? Chú có rất nhiều công ty, hôm sau sắp xếp cho cậu một vị trí nhé?" Thái độ của Diệp Huy Tùng vẫn tính là tốt. "Bố ơi, anh Kim cũng là thầy phong thủy đấy ạ, vừa rồi con còn nhìn thấy anh ấy bắt quỷ!" Diệp Điền Tĩnh giới thiệu giúp tôi một cách nhiệt tình. Nhưng Diệp Huy Tùng lại chẳng hề để ý, thậm chí ông ta lại càng thêm không vui: "Hoàng Kim à, chú không muốn Điền Tĩnh đụng vào mấy thứ đó. Hai người đã hủy bỏ hôn ước rồi, và Điền Tĩnh cũng đã có hôn ước mới, đó là Thẩm Hưng Phúc cháu trai của thầy Thẩm ở Liễu Canh này. Vì tránh cho người khác hiểu nhầm về sau cậu đừng tìm Điền Tĩnh nữa nhé?" Tôi nghe xong thì cảm thấy có chút chua xót và tủi nhục. "Cậu chỉ cần đồng ý với chú Diệp thì hôm sau chú sẽ cho cậu quản lý một công ty, rồi giới thiệu một cô chiêu cho cậu, đảm bảo cả đời này cậu đều được sống trong vinh hoa phú quý." Diệp Huy Tùng thấy tôi không nói lời nào thì tiếp tục dùng tiền tài quyền quý gạ gẫm tôi. Tôi vừa muốn nói cái gì đó thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên cách đó không xa: "Ai nói con gái của tôi sẽ đính hôn với nhà họ Thẩm chứ?" Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra và nói. Bà ta mặc một bộ sườn xám màu xanh sẫm, phong cách quyến rũ. Bà ta tên là Hứa Thanh Vân, là vợ của Diệp Huy Tùng và là mẹ của Diệp Điền Tĩnh. "Mẹ? Mẹ cũng không muốn con gả cho gã họ Thẩm kia đúng không?" Diệp Điền Tĩnh mừng ra mặt, cô ấy nói với vẻ làm nũng. Tôi cũng dựng lỗ tai lên nghe, chẳng lẽ người phụ nữ muốn nói đỡ cho tôi. Hứa Thanh Vân không trả lời ngay mà là cầm lấy bình nước hoa kia rồi bắt đầu không ngừng phun lên người mình, phun xong lại bắt đầu phun ra xung quanh. Tôi cũng không có để ý, chỉ cho rằng bà ta là một người thích chưng diện mà thôi. "Đương nhiên rồi, con gái của mẹ sao lại có thể gả cho nhà họ Thẩm chứ. Mẹ tìm được con rể rồi, để mẹ dẫn con đi gặp cậu ta nhé." Hứa Thanh Vân nói xong rồi đi lên kéo tay Diệp Điền Tĩnh. Rõ ràng tôi không phải là con rể trong miệng bà ta. Khi Hứa Thanh Vân đi ngang qua bên cạnh tôi thì tôi ngửi thấy một mùi hương khác lạ trong hương nước hoa nồng nặc kia. Đó là một mùi khai rất khó ngửi, nhưng Diệp Huy Tùng và Diệp Điền Tĩnh lại không ngửi thấy được. Tôi rất quen với cái mùi lẳng lơ này, đây chính là mùi của chồn đực thành tinh. Tôi án binh bất động rồi vội vàng nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Thanh Vân. Trên mặt của bà ta có một lớp khí xanh, đôi mắt đẹp rất tròn trịa, nhưng con ngươi kia vừa to vừa đen, đen tới nỗi phát sáng. Đây đâu phải là mẹ của Diệp Điền Tĩnh chứ, rõ ràng chính là Hoàng tiên lông xanh đã chui vào bệ xe của nhà họ Diệp hôm đó.