Khi nhìn thấy Hoàng tiên bám trên người Hứa Thanh Vân thì tôi trở nên căng thẳng ngay lập tức. Không nói tới việc bà ta rất có thể sẽ là mẹ vợ tương lai của tôi. Mục tiêu của Hoàng tiên này rõ ràng là Diệp Điền Tĩnh, nhưng hết lần này tới lần khác tôi không ra tay được. "Mẹ ơi, trên người mẹ có mùi gì kỳ thế." Khi Diệp Điền Tĩnh bị Hứa Thanh Vân tóm lấy cánh tay thì cô ấy cũng ngửi thấy mùi khai trên người bà ta. "Đi theo mẹ, mẹ dẫn con đi xem người đàn ông mà mẹ tìm cho con." Hứa Thanh Vân níu lấy Diệp Điền Tĩnh rồi kéo cô ấy lên lầu. Diệp Huy Tùng nhận ra có điều gì đó không đúng nên cũng đuổi theo mà hỏi: "Hứa Thanh Vân, em làm cái gì thế hả?" Hứa Thanh Vân chẳng nói lời nào, bà ta trực tiếp ôm lấy Diệp Điền Tĩnh rồi chạy lên lầu. Diệp Huy Tùng ngẩn cả người ra, rõ ràng là ông ta cũng không ngờ rằng đột nhiên vợ mình lại khỏe đến thế. Tôi rất sốt ruột nhưng lại không dám phá hư quy tắc mà ông nội để lại. Chỉ có thể nói với Diệp Huy Tùng rằng: "Chú Diệp mau đuổi theo đi, mau mời thầy phong thủy tới giúp đỡ. Sợ là bác gái đã chọc phải mấy thứ bẩn thỉu rồi." Tôi vừa nói xong thì Hứa Thanh Vân quay đầu lại trừng tôi một cái. Ánh mắt của bà ta rất hung dữ, giống như là đang nhắc nhở tôi chớ xen vào chuyện của người khác vậy. Tôi nhớ tới con chồn vàng đưa sính lễ tới cho tôi kia, chắc chắn là con chồn đực này muốn kết hôn với Diệp Điền Tĩnh để cướp đi tạo hóa mà ông nội cho hai chúng tôi. Tôi và Diệp Huy Tùng đuổi theo lên lầu nhưng Hứa Thanh Vân đã đóng cửa phòng lại. Tôi nghe được tiếng kêu gào của Diệp Điền Tĩnh: "Mẹ đừng mà, mẹ đang làm cái gì thế?" Rất nhanh sau đó cô ấy lại hét lên: "Bố ơi cứu con, bà ta điên rồi, bà ta không phải mẹ của con!" Diệp Huy Tùng dùng chân đạp cửa phòng nhưng lại không đạp ra được. "Anh Kim ơi cứu em." Diệp Điền Tĩnh bắt đầu nhờ tôi giúp đỡ. Lòng tôi nóng như lửa đốt, rất muốn ra tay. Nhưng lý trí nói cho tôi biết rằng không thể làm như vậy. Mặc dù ông nội đã không còn nhưng đối với những thầy phong thủy như chúng tôi mà nói thì sau khi chết lại càng cần tuân thủ quy tắc hơn. Nếu không thì không chỉ phí phạm công sức người chết lại còn dẫn tới những tai họa vô tận cho người sống. Một khi tôi ra tay thì có lẽ ông nội cũng sẽ vì thế mà không thể bước vào luân hồi, ngay cả con cháu nhà họ Trần chúng tôi cũng sẽ gặp nạn theo. "Hoàng Kim! Không phải Điền Tĩnh nói rằng cậu cũng có năng lực sao, cậu mau nghĩ cách đi chứ!" Diệp Huy Tùng rất yêu thương Diệp Điền Tĩnh, ông ta sốt ruột tới nỗi đổ mồ hôi lạnh. Tôi do dự, khó cả đôi đường. Một mặt là vợ chưa cưới bị súc sinh làm nhục, một mặt là tai họa vô tận. "Anh Kim ơi, em sợ quá!" Diệp Điền Tĩnh lại hét lên thêm một lần nữa. Tôi nghe Diệp Điền Tĩnh la hét thì trái tim lại run lên, cuối cùng tôi quyết định. Nếu như ngay cả vợ mình còn không bảo vệ được thì cho dù có năng lực mạnh tới mấy cũng có ích gì chứ? Nếu như vì lo lắng mình bị phản phệ mà từ bỏ vợ mình thì tôi đâu còn là đàn ông nữa chứ. Nếu như có tâm ma thì sau này tôi cũng khó bước tiếp trên con đường phong thủy. Khi nghĩ tới chuyện này thì tôi cũng chẳng do dự gì nữa. "Cháu xin lỗi ông nội, cháu trai không thể tuân theo ước hẹn." Tôi than nhẹ một tiếng rồi đưa tay phải thực hiện Trấn Yêu quyết. Đúng lúc này, dưới sảnh lớn của biệt thự vang lên một tiếng hét: "Nghiệt súc không được làm loạn!" Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi đi tới. Anh ta mặc một bộ áo dài màu xanh, phong thái nho nhã nhưng lại cõng theo một thanh đao sắt. Anh ta rất đẹp trai, ngũ quan lập thể, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đem đến cho người khác một cảm khác không giận mà nghiêm. Sau khi đi vào biệt thự thì anh ta trực tiếp đặt một lư hương xuống đất. Sau đó móc năm cây nhang ra rồi nhóm lửa. Anh ta nhìn chằm chằm nhang. Hương khói chầm chậm bay lên, anh ta nheo mắt lại rồi nhìn với vẻ có điều gì đó suy nghĩ. Đó chính là thuật Quan Hương! Bởi vì có cái gọi là thần tam quỷ tứ tiên ngũ, người bình thường chỉ biết lúc dâng hương là thần tam quỷ tứ, rất ít người biết chuyện tiên ngũ. Tên như ý nghĩa, kính thần đốt ba cây nhang, bái quỷ đốt bốn cây, còn mời tiên thì là năm cây. Tiên này chính là quỷ quái có linh trí. "A, hóa ra là một con Hoàng tiên. Hôm nay đụng phải Hồ Đặng tôi đây thì chính là ngày chết của nó rồi." Không đơn giản! Trực giác nói cho tôi biết người đàn ông tên Hồ Đặng này chắc chắn có năng lực thật sự. Tôi thở phào một hơi rồi tán Trấn Yêu quyết trong tay đi. "Cao nhân, xin hãy cứu con gái của tôi. Diệp Huy Tùng sẽ hậu tạ!" Diệp Huy Tùng thấy được hi vọng nên vội vàng nói. Hồ Đặng nâng thanh đao lên rồi đột nhiên cắm xuống đất. Thanh dao này vô cùng nặng, chém xuống tạo thành một lỗ lớn trên đá cẩm thạch. Anh ta đưa tay tóm lấy nhang khói, sau đó vẩy lên thanh đao. Hồ Đặng rút đao lên rồi chặt vào không khí. "Chít chít..." Gian phòng bên cạnh tôi vang lên tiếng hét chói tai của con chồn da vàng kia. Cùng lúc đó, đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng bịch, sau đó thủng một lỗ lớn. Một con chồn lông xanh chui ra rồi nhào thẳng về phía Hồ Đặng. Hồ Đặng chẳng thèm để ý, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nhận một đao của ta đi!" Hồ Đặng vừa nói xong thì ném thanh đao trong tay ra ngoài. Thanh đao vừa chạm vào con chồn thì đầu của nó đã rơi xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Hồ Đặng đi lên rồi lại chém đao xuống một lần nữa, thế là con chồn kia trở thành một bãi thịt nát. Khí Huyền Dương của Hồ Đặng chắc chắc đã luyện tới cảnh giới đăng đường nhập thất. Tôi không kiềm chế được mà khen ngợi. Diệp Huy Tùng đẩy cửa phòng đi vào. Ông ta nhìn thấy Hứa Thanh Vân vợ mình đang nằm hôn mê trên mặt đất, còn Diệp Điền Tĩnh thì co quắp trong góc tường run lẩy bẩy. Diệp Điền Tĩnh vẫn còn rất sợ hãi: "Vừa vào phòng thì mặt của mẹ đột nhiên biến thành một con chồn. Nó nhe răng trợn mắt với con, đáng sợ quá!" "Nó có làm con bị thương không?" Diệp Huy Tùng hỏi một cách lo lắng. "Không có, nó không tới gần con mà chỉ hù dọa con mà thôi." Diệp Điền Tĩnh trả lời. Tôi nghe cô ấy nói thế thì có chút sửng sốt. Chồn không ra tay ư? Cái này không phù hợp với lẽ thường, theo lý thuyết nếu như con chồn này muốn cướp lấy tạo hóa thì không thể nào lề mề như thế được. Chẳng lẽ là do mệnh cách của Diệp Điền Tĩnh quá cứng rắn nên nó cũng chẳng có cách nào ư? Nhưng tôi thấy không có khả năng này, có lẽ là còn cái gì khác nữa. Con chồn này đã tới đây được hai ngày rồi, vì sao nó phải đợi tới hôm nay tôi tới mới ra tay? Trong khi tôi đang bối rối thì Diệp Huy Tùng đi ra rồi cảm ơn Hồ Đặng: "Cảm ơn cao nhân đã giúp đỡ, cao nhân cần bao nhiêu thù lao cứ việc nói." Dường như Hồ Đặng cũng chẳng thèm để ý tới Diệp Huy Tùng, chú ta chỉ nói là: "Ông đã phá hư quy tắc của Thanh Gai, chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như thế đâu. Tôi khuyên ông tự giải quyết cho tốt, tỉnh ngộ kịp thời!" Vậy mà chú ta lại giúp tôi gìn giữ hôn sự này. Tôi có hơi sửng sốt, chẳng lẽ chú ta quen biết ông nội tôi ư? Tôi đang tò mò thì vô tình liếc qua lư hương trên mặt đất kia. Chỉ liếc qua một chút thôi nhưng tim tôi đã nhảy vọt lên cổ họng rồi. Vốn Hồ Đặng đốt năm cây nhang, cây đầu tiên bên phải đã tắt lửa. Mà cây thứ hai từ dưới lên lại cháy rất nhanh, mới một chốc mà đã cháy hơn nửa, biến thành ba nhang cao một nhang thấp. Thần tam quỷ tứ, nhưng lại xuất hiện ba cây rưỡi. Cho thấy trong biệt thự còn có thứ gì đó nửa thần nửa quỷ. "Trần Hoàng Kim, mau đi với tôi!"