Hồ Đặng cũng nhìn thấy điều này, chú ta vội vàng dập nhang rồi cất lư hương đi, sau đó nói với tôi. Hồ Đặng biết tên tôi, lại còn bảo tôi đi với chú ta. Xem ra đúng là chú ta quen biết ông nội tôi thật rồi. Từ những việc chú ta vừa làm thì có thể thấy chú ta thật sự có năng lực, là người có thể tin tưởng được. "Thầy Hồ à, thầy cũng không thể đi như thế được. Đưa phật phải đưa tới tây thiên, xin hãy giúp tôi giải quyết phiền phức của nhà họ Diệp một cách triệt để." Diệp Huy Tùng nghe thấy Hồ Đặng muốn đi thì vội vàng nói. Hồ Đặng nhìn về phía Diệp Huy Tùng: "Chôn thi thể của con chồn này xuống dưới gốc cây liễu ở sân sau, tạm thời còn chưa cần làm gì. Còn sau này thì tôi cũng chẳng có cách. Vẫn là câu nói kia, ông phá hủy quy tắc của Thanh Gai, nếu như ông tỉnh ngộ đúng lúc thì vẫn còn kịp." Hồ Đặng nói xong rồi nhìn tôi một chút, sau đó ra hiệu tôi đi theo chú ta. Tất nhiên là Diệp Huy Tùng hiểu được ý của Hồ Đặng, nhưng ông ta vẫn có chút không tình nguyện: "Thế nhưng Trần Hoàng Kim..." Tôi hiểu được Diệp Huy Tùng muốn nói cái gì, ông ta cảm thấy tôi không xứng với con gái của ông ta nhưng lại không tiện nói thẳng. Tôi thở dài rồi đi theo Hồ Đặng. Hai chúng tôi đi tới nơi cách nhà họ Diệp khoảng một cây số rồi dừng lại. "Hoàng Kim, có gì muốn nói hỏi không?" Hồ Đặng nhìn tôi với thái độ rất dễ gần. Dường như chú ta coi tôi thành con cháu trong nhà vậy. Tôi hỏi chú ta có quen ông nội của tôi hay không. Hồ Đặng nhìn về phương xa, trong đôi mắt nghiêm nghị của chú có chút kính sợ và nhớ thương. "Quen biết, cái mạng này của tôi chính là do thầy ấy cứu, cũng xem là nửa người thầy của tôi. Cho nên khi thấy cậu gặp nạn tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn." Hồ Đặng nói một cách trịnh trọng. Hồ Đặng nói rất chân thành, không giống như giả vờ nên thiện cảm của tôi đối với chú ta lại nhiều thêm một chút. "Chú Đặng, vừa rồi cháu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề kia. Hoàng Tiên kia rất kì quái, lúc đầu cháu cho rằng nó muốn kết hôn với Diệp Điền Tĩnh để cướp lấy tạo hóa, nhưng nó lại không ra tay mà chỉ hù dọa Diệp Điền Tĩnh mà thôi. Dường như nó đang khiêu khích để cháu ra tay, đây là sao ạ?" Tôi nói ra nỗi thắc mắc trong lòng. Hồ Đặng nhìn về phía tôi với vẻ kinh ngạc: "Đúng là cháu trai của Thanh Gai, thông minh thật đấy. Đúng thế, con chồn này vốn định cướp đoạt tạo hóa của cậu, nhưng nó vừa tới nhà họ Diệp là đã bị khống chế. Vừa rồi nó muốn khiêu khích để cậu ra tay, nếu làm thế thì cậu sẽ phá hỏng quy tắc mà ông cậu tạo ra, hôn sự của cậu và Diệp Điền Tĩnh cũng sẽ thất bại trong gang tấc." Tôi nghe Hồ Đặng nói thế mà toát cả mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Chẳng trách con chồn này phải đợi tôi xuất hiện mới hành động, hóa ra đã trở thành công cụ cho người khác sai bảo. Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt nữa là tôi đã làm việc cho nhà họ Diệp rồi. "Cảm ơn chú Đặng đã chạy tới kịp thời, cháu vẫn còn trẻ tuổi nóng tính. Nhưng trước kia cháu đã từng gặp con chồn này, ít nhất nó cũng đã tu luyện hơn hai trăm năm, đợi qua một khoảng thời gian nữa sợ rằng sẽ hóa hình phong tiên. Đến cùng là thứ gì đang khống chế nó chứ? Vừa rồi trong lư hương chỉ còn ba cây rưỡi, có lẽ đang ám chỉ thứ kia, nhưng nó là cái gì mới được?" Tôi không kiềm chế được mà truy hỏi. Tôi thật sự rất tò mò nửa thần nửa quỷ là thứ gì. Nếu không phải ông nội không cho tôi xem bói cho nhà họ Diệp trước khi kết hôn thì tôi còn muốn gieo một quẻ. Hồ Đặng châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút, chú ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói với tôi: "Tôi cũng không nhìn ra được cái gì, chỉ biết là nó rất mạnh. Thậm chí tôi còn không biết là nó muốn hủy bỏ hôn sự giữa cậu và Diệp Điền Tĩnh là đang nhằm vào cậu hay là nhằm vào Diệp Điền Tĩnh, hay thậm chí là nhằm vào cả hai người." Đúng là một thứ đáng sợ, xem ra tôi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Cho dù nó nhằm vào ai thì tôi cũng phải nhanh vào ở rể nhà họ Diệp mới được, như thế thì tôi có thể không còn e dè gì mà so chiêu với nó. Hồ Đặng thấy tôi im lặng thì cho là tôi đang sợ nên cười rồi nói với tôi: "Hoàng Kim à, cậu cũng không cần quá lo lắng. Ông nội cậu là Thanh Gai cơ mà, cho dù thứ núp trong nhà họ Diệp có mạnh cỡ nào nhưng hôn sự này là do thầy Trần dùng tuổi thọ của mình để tạo nên, không dễ phá hủy như vậy đâu. Tôi sẽ nhờ người quen làm chỗ dựa cho cậu, chỉ cần nhà họ Diệp đồng ý mối hôn sự này thì cho dù là cái gì cũng đừng hòng phá hủy quy tắc của Thanh Gai." Lúc Hồ Đặng nói câu này thì ánh mắt của chú ta rất sáng, rất chắc chắn. Giống như là chú ta rất có lòng tin về ông nội tôi vậy. Ông nội kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trong giới phong thủy, nhưng rất ít khi kể về chính mình. Tuy nói năm xưa có đại hội chọn hôn sự kết thông gia từ bé kia nhưng lúc đó tôi mới có mười hai tuổi. Thế nên tôi không kiềm chế được mà hỏi Hồ Đặng rằng: "Chú Đặng, đến cùng ông nội cháu là một người như thế nào?" Hồ Đặng chỉ nói một câu: "Nhất điếc, nhị mù, tam què, tứ quỷ thủ, chỉ có một mình ông nội cậu có thể rút lui mà không bị gì. Tôi đứng sững tại chỗ. Ông nội tôi đã nói cho tôi biết về nhất điếc nhị mù tam què, ba người này có thể tính là nhân vật truyền kỳ giới phong thủy. Giang Châu có một kẻ điếc họ Vương, dù hai tai không nghe được nhưng có thể nghe thấy chuyện ở mấy nghìn cây số ngoài kia. Cảnh Bắc có người mù họ Triệu, giỏi phân kim định huyệt. Cho dù có là mộ của vương hầu tướng lĩnh thì ông ta cũng có thể ở trong đó trọn ba ngày ba đêm rồi bước ra một cách khỏe mạnh. Miêu Huyền có người què họ Lý, có tài nghệ rất điêu luyện, chỉ cần một đôi tay là có thể tạo ra bất cứ thứ gì. Ông ta cũng chính là người làm vàng mã có thần thông mà ông nội đã gặp khi đi du lịch năm xưa. Ông nội nổi tiếng sánh ngang với ba cao nhân này, hình tượng của ông nội trong mắt tôi trở nên cao như núi ngay tắp lự. Vậy mà ông nội luôn nói rằng ông vô cùng nhỏ bé, không có tiếng tăm gì. Còn nói rằng hi vọng tôi có thể thay đổi vận mệnh của thầy phong thủy. Tôi cảm thấy trách nhiệm trên vai mình bỗng nặng hơn rất nhiều. "Được rồi Hoàng Kim, cậu trở về đi. Từ giờ cho tới khi nhà họ Diệp đồng ý cuộc hôn nhân này thì cậu đừng đến đó nữa. Tôi sẽ sai người tới nhà họ Diệp thuyết phục Diệp Huy Tùng." Hồ Đặng hút xong một điếu thuốc rồi nói với tôi. Tôi thầm biết ơn rồi nhìn về phía Hồ Đặng, vừa định mở miệng cảm ơn thì tôi lại phát hiện bọng mắt của chú ta hãm sâu lại, cung con cái có một chút huyết khí vây quanh. Đây không phải là điềm tốt, ám chỉ Hồ Đặng có tướng tuyệt hậu. Tôi không phải là một người vong ơn phụ nghĩa, Hồ Đặng có ơn đối với tôi, hơn nữa điềm dữ này của chú ta chắc chắn là vì giúp đỡ tôi nên mới xuất hiện. Tôi không thể xem bói cho nhà họ Diệp, nhưng Hồ Đặng thì chắc chắn phải quan tâm. Thế nên tôi nói với Hồ Đặng rằng: "Chú Đặng, chú có con không? Chú giúp cháu phá tai, chắc chắn đã làm mích lòng thứ kia. Nó còn khống chế được Hoàng Tiên thì chắc đã có thần thông rồi. Cháu sợ nó sẽ trả thù chú, cháu có thể tới nhà chú xem một chốc được không?"