Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc nổi loạn của công chúa Lang Gia đã được dẹp yên, vì bản thân ả đã bị “nước hóa thi” ăn mòn nên người thân của ả ta chắc chắn sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Hoàng đế.

Phụ thân của công chúa Lang Gia, Trường An Quân dù đã già nua nhưng vẫn quỳ trên nền gạch trước Càn Thanh Cung một ngày một đêm, cho đến khi ông ta không thể thẳng lưng nữa mà ngất xỉu.

Mục đích ban đầu ông đưa nữ nhi vào Hoàng cung là để bảo vệ những người Lâu Lan còn lại. Ông cũng muốn cho cô nữ nhi kiêu ngạo của mình có một mái ấm tốt, nhưng công chúa Lang Gia lại hiểu sai ý ông, không chỉ giết Hiếu Tuệ hoàng hậu và Tứ hoàng tử, ả ta còn cố gắng lật đổ giang sơn của Hoàng đế.

Việc công chúa Lang Gia ám sát Hoàng Đế trước đây đã khiến cho toàn bộ hoàng tộc Lâu Lan bị bắt làm nô lệ. E rằng ngay cả tính mạng của ông cũng không đủ để đền tội sau cuộc nổi loạn lần này.

Hoàng Đế xử tử tất cả thuộc hạ của công chúa Lang Gia. Về phần những thành viên khác của hoàng tộc Lâu Lan, Hoàng Đế không đuổi tận giết tuyệt. Thay vào đó, ông đưa tất cả họ đến canh giữ lăng mộ của Hiếu Tuệ hoàng hậu và Tứ hoàng tử, trừng phạt cả con cháu của họ đời đời chuộc tội.

Đồng thời, Hoàng Đế cũng phong vương cho Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử mất sớm.

Về phần Bồ Liễu, tuy bị công chúa Lang Gia đe dọa nhưng bà vẫn bí mật để lại manh mối cho họ giúp Cảnh Vương giải độc, Hoàng Đế ban cho hậu táng.

Bên cạnh công chúa Lang Gia có một nội thị biết võ công, hắn chống cự đến cuối cùng thì bị thị vệ chém chết. Các thị vệ phát hiện ra tên nội thị này đã dùng thuật dịch dung, nhưng tướng mạo kẻ này lại bình thường, không có điểm gì nổi bật khiến mọi người thắc mắc tại sao hắn lại dùng thuật dịch dung.

Tin này đến tai Lý Ngư thông qua La tổng quản, cậu hỏi rõ ràng tướng mạo tên nội thị kia, nhớ tới tên nội thị đã bắt Bồ Liễu uống thuốc độc, hắn đã mất tích trong suốt thời gian qua. Nếu công chúa Lang Gia là chủ mưu, vậy thì tên nội thị trong trí nhớ kia có lẽ đã tìm được rồi.

Công chúa Lang Gia đánh Hoàng đế một cái trở tay không kịp, đồng thời cũng gõ vang hồi chuông cảnh báo Hoàng đế rằng hoàng cung cũng không phải là nơi yên bình. Để loại bỏ hoàn toàn thế lực Lâu Lan đã xâm nhập vào hoàng cung, Hoàng đế đã điều tra lại lai lịch của từng người trong cung điện.

Lần tra này, nhiều chuyện xưa lần lượt được phát hiện, Hoàng đế không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chỉnh đốn lại tất cả.

Sau khi chấn chỉnh lại mọi chuyện, tâm trạng vốn đã khó tả của Hoàng đế lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Mặc dù Hiếu Tuệ hoàng hậu và Tứ hoàng tử bị Công chúa Lang Gia sát hại nhưng nguyên nhân chính lại là do ông. Hoàng đế nghĩ: Giá như lúc đó mình đưa ra lựa chọn khác, hoặc cảnh giác một ít, cẩn thận hơn chút thì Hiếu Tuệ hoàng hậu và Tứ hoàng tử đã không chết.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, ông đã vĩnh viễn mất đi thê nhi.

Mấy ngày nay, Hoàng đế liên tục nghỉ triều, cả ngày chỉ thấy uể oải chán nản, không còn hứng thú với hậu cung.

La tổng quản không còn lựa chọn nào khác đành phải lặng lẽ tới Cảnh Vương phủ tìm viện binh.

Vì ông ngự tiền nên ông biết rõ, mỗi khi Hoàng đế tâm tình không tốt, biện pháp hữu hiệu nhất chính là để tiểu thế tử xuất chiến, lần này ông định mời cả bốn đứa nhóc đến.

Lý Ngư hiểu được nỗi khó xử của La tổng quản, Hoàng Đế không thể cứ tự vây bản thân trong sự tự trách của mình, rất nhiều đại sự quốc gia, quân vận cần Hoàng đế xử lý, phải nhanh chóng làm Hoàng đế khôi phục lại.

Nếu Hoàng đế cứ tiếp tục suy sụp thì Cảnh Vương có thể sẽ lên ngôi sớm hơn.

Nhưng cá nhân Lý Ngư lại không muốn Cảnh Vương đi “đường tắt” như vậy.

Mối quan hệ giữa Cảnh Vương và Hoàng đế tốt hơn trước rất nhiều, cậu chân thành hy vọng hai cha con vốn rất xa cách này có thể đi lại đúng hướng.

Cảnh Vương cũng đồng ý.

Ngay khi La tổng quản đến, Cảnh Vương liền gật đầu không chút do dự.

Lý Ngư nhìn vào mắt hắn, lập tức hiểu được ý tứ của Cảnh Vương.

So với cái kia vị trí, Cảnh Vương càng muốn duy trì tình thân gia đình khó có được giữa mình và Hoàng đế.

Thật tốt quá, không hổ là nam nhân được cá nhìn trúng!

Cho dù hình tượng của hắn là bạo quân, thì hắn cũng trở nên càng ngày càng có tình người!

Lý Ngư rất tự hào về lão công của mình, nếu lúc này cậu mà có đuôi cá, hẳn là nó đã vươn cao ngất trời rồi.

Chẳng bao lâu, Lý Ngư và Cảnh Vương mang mấy đứa nhỏ vào cung thăm Hoàng đế.

Khỏi phải nói, Hoàng đế vừa nghe thấy tiếng bọn trẻ ríu rít, khóe miệng không khỏi cong lên.

Đại Bảo loạng choạng về phía Hoàng đế, trong nắm tay nhỏ như quả bóng hồng của bé đang nắm một viên kẹo.

Đây là món ngon mà các bé cá mới tìm được gần đây, có vị ngon không kém gì bánh hoa đào, Đại Bảo rất muốn chia sẻ với Hoàng đế gia gia.

“Gia gia, ăn kẹo.” Đại Bảo nhét kẹo vào lòng bàn tay Hoàng đế, rồi cẩn thận vỗ nhẹ vào tay Hoàng đế.

Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo cũng đưa tay mở ra, mỗi bé đều có một viên kẹo – ặc, của Nhị Bảo tham ăn là chỉ có nửa viên.

“Ăn kẹo, vui vẻ.” Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói.

Những lời này vốn là do nhũ mẫuTần thị thuận miệng nói ra lúc đút kẹo cho các thiếu gia ăn. Trí nhớ của Bại Bảo rất tốt, nghe xong một lần đã biết nói, còn dạy lại cho ba đệ đệ của mình.

Hoàng đế ôm bốn cục cưng, lão lệ tung hoành, tuy những chiếc kẹo mà bọn trẻ đưa đều dính đầy nước bọt đáng ngờ nhưng cuối cùng Hoàng đế vẫn ăn hết.

Dù cho quá khứ khó có thể nhìn lại nhưng ông vẫn còn mấy đứa cháu nhỏ, vì bọn nhỏ, ông phải vui lên.

“Cám ơn con, Thiên Trì.” Hoàng đế mỉm cười nói.

“Đúng rồi, cá cưng của con, sao hôm nay con không mang nó đến?”

Cảm xúc của Hoàng đế trông có vẻ đã ổn hơn nhiều, nhìn thấy Cảnh Vương lập, ông tức nhớ đến những trung thần đã ngăn cơn sóng dữ trong cuộc bạo động của công chúa Lang Gia.

Cảnh Vương, Lễ Thân Vương, Hổ Uy tướng quân, Diệp Thanh Hoan, Thừa Ân Công…… Dù cho Hoàng đế ngày ấy rất chật vật nhưng ông vẫn thấy rõ những động của họ.

Còn có Cảnh Vương phi, tuy không không biết cưỡi ngựa nhưng vẫn cưỡi lừa tới cứu giá,

Hoàng đế quyết định hạ chỉ khen thưởng mọi người.

Tất nhiên, ông không thể quên con cá đã đi giao hổ phù.

Hoàng đế cho rằng con cá này rất thông minh, nhớ rằng Cảnh vương cũng rất thích nó. Lần này vào cung lại không nhìn thấy, Hoàng đế phát hiện, nên mới hỏi Cảnh Vương.

Cảnh Vương: “…”

Cảnh Vương và Lý Ngư mỉm cười nhìn nhau, mơ hồ trả lời rằng cá đang ở trong phủ.

Con cá này cũng là công thần, Hoàng đế không cảm thấy có gì không ổn, tuy cá không đến nhưng vẫn cần được khen thưởng.

“Thưởng thưởng thưởng”. Hoàng đế cũng không keo kiệt, cười nói: “Trẫm sẽ phong cho con cá này là “Con cá đệ nhất thiên hạ”.

Lý Ngư: “…………”

Con cá đệ nhất thiên hạ?

Lý Ngư nhẩm đi nhẩm lại mấy lần trong lòng, Cảnh Vương mỉm cười nhìn cậu, hắn cảm thấy cái danh hào này rất hợp với Cá Nhỏ.

Dưới ánh mắt tán thưởng của Cảnh Vương, Lý Ngư thực sự cảm thấy xấu hổ không nói nên lời, con cá đệ nhất thiên hạ, nghe sao cũng ngửi thấy mùi.

Lý Ngư nói có sách mách có chứng.

Ví dụ như con cừu ngon nhất thế giới là thịt nó rất ngon.

Sủi cảo ngon nhất trên thế giới là sủi cảo ngon.

Không phải con cá đệ nhất thiên hạ có nghĩa là…… suỵt!!

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, một khi đã nói là sẽ không lấy lại được.

Vì thế Lý Ngư trở thành con cá đệ nhất thiên hạ với tâm trạng kỳ lạ.

Một ngày nọ, Lý Ngư đã nói khéo với Cảnh Vương về điều này, Cảnh Vương cạn lời. Có một câu tục ngữ rất hay nói rằng, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, áp dụng cho Cá Nhỏ, có lẽ là hệt như người đói nhìn thấy đồ ăn.

Tuy nhiên, sử dụng danh hào theo cách này cũng không sai.

Cảnh Vương liếm môi, ý vị thâm trường nói: “Cá đúng là rất ngon.”

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng. Thực ra từ khi Cảnh Vương bắt đầu nuôi cá, hắn đã không còn ăn cá nữa, sao giờ hắn lại bảo cá ăn rất ngon?

Lẽ nào gần đây Cảnh Vương từng ăn cá à?

Lý Ngư bỗng nhiên nhận ra, cưỡi lừa cưỡi ngựa làm sao bằng được cưỡi một con cá giỏi, lại sắp bị đem đi om rồi.

Sau khi trải qua bạo loạn của công chúa Lang Gia, tuy Hoàng đế không bị thương về thể chất nhưng tinh thần của ông đã suy giảm rõ rệt.

Trước kia ông có thể bàn chuyện quốc sự với triều thần suốt đêm, nhưng bây giờ, chỉ cần nghe đến hai chữ “quốc sự” là Hoàng đế liền thấy hơi đau đầu.

Quốc sự tồn đọng nhiều như núi, ông không thể cứ vứt đấy không xử lý được.

Ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên người Cảnh Vương, lúc bị công chúa Lang Gia uy hiếp, Cảnh Vương đã nhiều lần ra tay, coi như là khảo nghiệm chắc là cũng đủ rồi.

Ông muốn có một người thừa kế phù hợp với mong muốn của mình, chỉ có Cảnh Vương là lựa chọn phù hợp nhất và hoàn hảo nhất.

“Thiên Trì, con tới rồi, vậy con giúp trẫm một tay đi.” Hoàng đế cười nói.

Cảnh Vương:?

Hoàng đế ra lệnh cho La Thụy Sinh mang toàn bộ tấu chương còn tồn đọng tới.

Hoàng đế giơ bút son lên, chỉ chỉ tấu chương, nửa đùa nửa thật nói: “Phê tấu chương giúp trẫm, trẫm liền lập con làm thái tử.”

Cảnh Vương: “……”

Lý Ngư:!!!

Trong lòng Lý Ngư có chút lo lắng, họ đã ở bước này rồi, xét về công cứu giá, Cảnh Vương thừa sức để được phong mười cái chức thái tử. Tại sao Hoàng còn muốn úp úp mở mở, bắt Cảnh Vương đi phê tấu chương?

Điều này có nghĩa là nếu như hắn làm không tốt thì sẽ không được phong làm thái tử à.

Lý Ngư cũng lo lắng không biết Cảnh Vương sẽ phản ứng thế nào.

Cảnh Vương thật sự muốn làm thái tử, Hoàng đế yêu cầu, Cảnh Vương sẽ không khách sáo, không nói lời nào lập tức nhận lấy tấu chương.

Hoàng đế vẫn đánh giá cao thái độ thẳng thắn của Cảnh Vương.

La tổng quản ở bên cạnh hông ngừng lau mồ hôi trên trán, ông biết nội tình nhưng không thể nói. Hoàng đế đã viết chiếu thư lập Cảnh Vương làm thái tử từ sớm rồi, giờ ông chỉ là đang trêu Cảnh Vương điện hạ thôi.

Ông luôn cảm thấy sau khi Hoàng đế lựa chọn ứng cử viên cho vị trí Thái tử xong, ông liền có chút không nói đạo lý.

Bằng một cách nào đó, Cảnh Vương đã trở thành cu li của Hoàng đế, đi sớm về trễ.

Gần đây, Lý Ngư bắt đầu có ít triệu chứng mang thai, thường xuyên buồn ngủ. Mỗi ngày cậu đều ngủ từ khi sẩm tối đến tận gần trưa hôm sau mới tỉnh. Cảnh Vương lại bị hoàng đế bắt đi làm công cả ngày, hại Lý Ngư chẳng thấy bóng dáng lão công đâu. Cậu toàn ngủ quên trước khi lão công về, đến khi tỉnh dậy thì người đã đi mất rồi.

Nếu tay chân cậu không có chỗ quấn mỗi đêm, cậu thậm chí sẽ bắt đầu hoài nghi liệu Cảnh Vương có qua đêm ở nơi khác không.

May mắn thay, dù Cảnh Vương có bận đến đâu, thức khuya đến đâu, hắn sẽ vẫn luôn về nhà và ôm Lý Ngư ngủ.

Cái đống tấu sớ cuối cùng cũng được xử lý xong, Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện của Cảnh Vương, chỉ chờ hắn nói thêm những lời mật ngọt, Hoàng đế vui vẻ rồi, lẽ đương nhiên hắn sẽ được phong làm thái tử.

Nhưng Cảnh Vương không cầu xin vị trí thái tử, hắn chỉ cầu xin Hoàng đế cho phép hắn về nhà sớm hơn.

Thái độ của Cảnh vương cũng rất kiên quyết, tuy vị trí thái tử rất quan trọng nhưng thê nhi của hắn quan trọng hơn.

Nếu Hoàng đế phong hắn làm thái tử, hắn sẽ làm phần việc của mình.

Nếu Hoàng đế không bị phong, hắn sẽ không cướp nó từ tay Hoàng đế.

Cá Nhỏ từng nói, cái gì của ngươi là của ngươi, cái gì không phải của ngươi, cho dù ngươi có cướp cũng không giữ được.

Hoàng đế: “……”

Hoàng đế cũng nhớ lại lời dạy con của Lý Ngư, ông cười thở dài: “Sao phải vội về phủ?”

Tình cảm vợ chồng son tốt thật đấy, Hoàng đế và HIếu Tuệ hoàng hậu năm đó cũng không dính nhau đến như vậy.

Cảnh Vương sợ Hoàng đế hiểu lầm Lý Ngư, hắn cân nhắc một chút mới nói: “Em ấy…… lại có thai. Con lo cho em ấy.”

Cảnh Vương phi lại có thai?!

Hoàng đế vui mừng khôn xiết, không quản chút tiếc nuối vừa rồi, nhanh chóng đuổi Cảnh Vương đi, đồng thời sai một đám Thái y đến Cảnh Vương phủ, yêu cầu nghe theo mệnh lệnh của Cảnh Vương, không được quấy rầy Cảnh Vương phi nghỉ ngơi.

Khi Cảnh Vương về phủ, Lý Ngư đang nằm trên một chiếc ghế bập bênh trong sân, quấn chăn màu cỏ xanh ngủ gà ngủ gật. Vương công công đang chơi trò ‘đại bàng già bắt gà con’ với bọn trẻ.

Ở bên cạnh, thỏ cưng rúc thành một cục gặm lá rau xanh, hai con vịt mập cùng nhau bơi trong ao, đập cánh kêu quang quác.

Ngoài ra còn có tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ, trong tai Lý Ngư tràn ngập đủ loại hoạt động. Đang ngái ngủ, cậu chợt nghe thấy Vương Công công đang nói chuyện phiếm một một người nào đó.

“Điện hạ của chúng ta bây giờ đang được các vương công đại thần săn đón rất cao. Nghe nói trong nhà mấy vị đại thần này có nữ nhi xinh đẹp như hoa, nay mới mười sáu — đều muốn vào vương phủ làm trắc phi đấy.”

Trắc phi gì cơ?

Lý Ngư mơ mơ màng màng, vừa nghe có tình địch gì gì đó liền lập tức tỉnh lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio