Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Ngư mơ hồ tỉnh dậy, cả người đau nhức. Định thần nhìn lại, Vương Hỉ đang chơi ‘đại bàng già bắt gà con’ với lũ trẻ, không ai nói chuyện.

Có lẽ là cậu nằm mơ.

Giấc mơ này quả thật rất chân thực, dựa theo địa vị bây giờ của Cảnh Vương, việc hắn được coi trọng cũng chỉ là vấn đề thời gian, Hoàng đế cho hắn hỗ trợ mình xử lý chính sự, cũng tức là thừa nhận vị thế của Cảnh Vương ở một cương vị nào đó.

Nghe nói Nhị hoàng tử (An hầu) được phong làm thái tử năm đó cũng không được Hoàng đế đối xử như vậy, chứ đừng nói đến Tam hoàng tử ( Bình hầu) nóng tính.

Nhưng Cảnh Vương thì khác, thân là đích hoàng tử duy nhất còn sống sót, căn bệnh câm khiến nhiều người tranh cãi nhất đã được chữa, lại có công cứu giá, Hoàng đế có lý nào lại không chọn Cảnh Vương chứ?

Nếu là trước đây, các đại thần sẽ có chút do dự khi ủng hộ Cảnh Vương nhưng bây giờ họ chỉ có thể làm theo đế tâm.

Lý Ngư đã nghe Vương Hỉ lải nhải về việc Cảnh Vương bây giờ vang danh như thế nào.

Chưa kể còn những chuyện khác, Hoàng đế đã ra lệnh cho Cảnh Vương nghe báo cáo và giải quyết chính sự, mỗi ngày số quan viên vào triều chờ Cảnh Vương điện hạ đi cùng đường có thể đếm được trên mấy bàn tay.

Mấy vị quan này hồi trước không thể níu lấy Cảnh Vương, có biết bao nhiêu tình thế phức tạp, bây giờ mà không bám lấy thì chính là đồ ngu.

Nhưng Cảnh Vương vẫn nhớ rõ điều cấm kỵ của Hoàng đế nên hắn không kết giao với những người này.

Ngoại trừ Công Bộ thị lang Trịnh Kinh, Cảnh Vương thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu với người này.

Vì Cảnh Vương từng làm ban sai ở Công Bộ, Trịnh Kinh là người giúp đỡ hắn khi ấy nên việc có một chút quan hệ là điều khá bình thường.

Trong khi đó, nhiều người muốn nịnh nọt Cảnh Vương nhưng hắn chỉ bày ra bộ mặt lạnh lùng, còn chẳng thèm liếc lấy một cái.

Khi Vương Hỉ kể Cảnh Vương vẻ vang đến bao nhiêu trước mặt Lý Ngư, ông cùng lắm cũng chỉ khen ngợi, không dám tùy tiện nói thêm gì nữa.

Cảnh Vương bận rộn chính sự nên trọng trách chăm sóc Lý Ngư được phó thác cho Vương công công. Vì đứa trẻ này mang hình dáng loài người, Cảnh Vương có thể thoải mái cho Vương Hỉ, còn yêu cầu ông hết sức cẩn thận. Nghe tin Vương phi lại mang thai, Vương Hỉ vui như mở cờ, nào dám ba hoa trước mặt Lý Ngư.

Có tiểu thư nào muốn làm trắc phi của Cảnh Vương không? Đương nhiên là có, nhiều là đằng khác. Nhưng Cảnh Vương vốn không quan tâm, cũng không coi trọng chuyện này, Vương Hỉ cũng đâu rỗi hơi khơi chuyện này ra?

Lý Ngư khi mang thai rất mẫn cảm, nên trong tiềm thức cậu ta luôn tưởng tượng ra các loại nguy cơ.

Mà càng nghĩ thì cậu lại càng thấy hợp lý.

Ở cổ đại, nam nhân đều có tam thê tứ thiếp, tuy Lý Ngư tin tưởng vào con người của Cảnh Vương nhưng trên Cảnh Vương vẫn còn Hoàng đế, chẳng may nhưng đại thần đó cầu xin Cảnh Vương không được mà quay sang Hoàng đế, Hoàng đế tâm huyết dâng trào ban cho Cảnh Vương một bất ngờ lớn, thật đúng là không tiện từ chối, chẳng lẽ muốn cậu bày ra tiết mục cá chép tinh xé xác hồ ly tinh à?

Chuyện này không được, lão công chỉ là của mình cậu thôi!

Lý Ngư phủi tay đứng dậy, bình thường khi tỉnh ngủ, cậu còn có khả năng ngủ gật thêm chút nữa, nhưng bây giờ cậu không còn tâm trạng ngủ tiếp. Cậu đứng dậy và định đi tìm Cảnh Vương thì trùng hợp gặp ngay Cảnh Vương mang theo vài vị thái y về phủ.

Những thái y này đều là sản khoa thánh thủ do Hoàng đế chỉ định, bình thường Lý Ngư không tiếp xúc với họ nên không nhận ra, giấc mơ vừa rồi đã khiến đầu óc cậu hơi hỗn loạn, vì vậy cậu liền tưởng mấy người này ngăn Cảnh Vương lại để gả nữ nhi nhà mình sang. Lý Ngư trợn tròn mắt, chua lòm nói: “Chàng còn đưa những người này về nhà sao? “

Cậu cho rằng Cảnh Vương sẽ kiên quyết nói không, mặc kệ đối phương là bà mai hay là tiểu thư quý tộc dung mạo ưu nhã, đều sẽ hờ hững, nhưng là cái này? Thực tế Cảnh Vương đã đưa những người đến trước mắt cậu được không!

Lẽ nào nam nhân đáng tin giống hệt như lợn có thể bay?

Tức phụ đột nhiên bi phẫn, Cảnh Vương không chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt mộng bức:?

Ngay cả khi chỉ số IQ của Cảnh Vương đang online thì vẫn không hiểu suy nghĩ của Cá Nhỏ đang cưỡi ngựa chạy theo hướng nào nữa. Nhưng Cảnh Vương dù sao cũng là người từng trải, tuy không nghe hiểu lời của Lý Ngư hắn nhưng cũng đoán đc đại khái, ý hẳn là gọi thái y tới bắt mạch cho cậu, Cảnh Vương gật gù.

Lý Ngư lập tức nổi giận hệt như một con cá nóc. Cậu chỉ vào mũi Cảnh Vương, thương tâm chất vấn: ” Vậy sau đó, chàng định mang nữ nhi của họ vào phủ à?”

Tất cả thái y: “……”

Các thái y đồng thời bị một cái nồi lớn rơi trúng vào đầu, một vị thái y run run môi nói: “Vương phi, lão thần……nữ nhi lão thần mới có ba tuổi thôi.”

Một vị thái y khác yếu ớt nói: “Vương phi, nữ nhi lão thần đã là mẫu thân của ba đứa nhỏ rồi.”

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư bàng hoàng nhận ra hình như mình đã nhầm lẫn, nhìn kỹ hơn thì thấy một số “đại thần” có xách theo….hòm thuốc nhỏ, ặc, thì ra là thái y à!

Thái y ở thế giới này cũng được tính là quan, có phẩm giai, mặc quan phục giống như triều thần. Lý Ngư vốn dựa vào ấn tượng ban đầu nên không hề nghĩ tới, những người theo Cảnh Vương về phủ này chưa chắc là người nhà trắc phi, mà còn có thể là thái y.

Chuyện này…..cậu xấu hổ đến mức thấy cả bà ngoại luôn!

Con cá đệ nhất thiên hạ sao có thể nhận loại chuyện mất mặt như vậy chứ. Lý Ngư hít sâu một hơi, nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Cậu cười nịnh nọt với các thái y rồi chủ động đưa cổ tay ra: “Thái y, các ngươi tới là để bắt mạch cho ta sao?”

“Vương phi nói đúng.” Thái y như bị lọt vào sương mù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Cá Nhỏ thay đổi sắc mặt ngay trước mắt, Cảnh Vương liền biết ngay bé cá này đã hiểu lầm gì đó rồi. Nhưng sức khỏe quan trọng hơn, Cảnh Vương nhịn cười, ghi trước cho bé cá này một bút rồi để thái y bắt mạch cho Vương phi.

Các thái y đặt hết tâm tư vào chính sự, Lý Ngư ngẫu nhiên nói ra đủ thứ linh tinh, nhưng các thái y lại không nghĩ nhiều.

Nghe nói người mang thai tâm tình không ổn định, các thái y bày tỏ rằng thỉnh thoảng sẽ có người nổi giận hay la hét, này còn không tính, thậm chí còn có người khi đang chuyển dạ còn mắng trượng phu đến mức máu chó đầy đầu.

Vài người bắt mạch xong đều nhất trí nói rằng, cơ thể Vương phi rất tốt và đã mang thai được ba tháng.

Trước đây khi mấy thái y nghe nói vị nam Vương phi này có thể sinh con, trong lòng đều rất tò mò, bây giờ có thể coi là nhìn thấy, quả thật là mang thai không có sai.

Thái y từng được Hoàng đế phái đi Tây Thùy lần này cũng tới. Lần trước, ông chẩn mạch cho “Cảnh Vương phi” đang mang thai ở bên kia tấm màn, thời gian qua đi đã lâu, lần này Lý Ngư tự mình ra trận, vị thái y này cũng không nhìn ra cái gì, chỉ chuyên tâm chúc mừng Cảnh Vương.

Đợi đến vị thái y này khám xong, Cảnh Vương thầm nghĩ: cuối cùng chuyện liên quan đến mấy đứa Đại Bảo cũng xong.

Cảnh Vương hỏi các thái y một số điều cần lưu ý rồi đuổi mấy thái y này đi, để họ trở về báo tin vui cho Hoàng đế.

Sau khi người ngoài đi hết, Cảnh Vương cười như không cười nhìn về phía Lý Ngư.

Trong lòng Lý Ngư cảm thấy không ổn thế là cậu bày ra dáng vẻ nhỏ bé đáng thương mà nhìn bốn cục cưng, hy vọng các bé nhà mình sẽ ra tay đánh lạc hướng phụ thân Cảnh Vương, nhưng tiếc thay, ba trong số bốn cục cưng đang nhìn ở hướng khác, chỉ còn lại mỗi Tứ Bảo là thấy được ánh mắt xin giúp đỡ của cá cha.

Tứ Bảo ơi, cứu cha với! Lý Ngư khua tay múa chân làm khẩu hình.

Tuy phản ứng của Tứ Bảo vẫn luôn chậm hơn một nhịp nhưng bé vẫn nhìn ra là cá cha cần giúp đỡ, thế là Tứ Bảo liền dũng cảm bước đôi chân ngắn ngủn của mình tới.

Lý Ngư mừng không xiết, ngày thường Cảnh Vương thương Tứ Bảo nhất, chỉ cần Tứ Bảo làm nũng là mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.

Lý Ngư định lấy nhi tử làm lá chắn, nhưng Cảnh Vương cũng có biện pháp đối phó, hắn liếc nhanh về phía Vương Hỉ.

Vương Hỉ vốn đang chuẩn bị điểm tâm cho các tiểu chủ nhân ăn, ông cười ôm lấy Tứ Bảo nói: “Tiểu thiếu gia, lão nô dẫn ngài đi ăn bánh hoa đào, ăn kẹo nhé?”

Tuy Tứ Bảo không ăn nhiều như Nhị Bảo nhưng bé cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ hai lần đến từ bánh hoa đào và kẹo, nhất là khi bé vừa mới quậy rất lâu, đã sớm có chút đói bụng.

Tứ Bảo chỉ có thể chớp chớp mắt, quay đầu nhìn cá cha xin lỗi.

Không sao đâu, phụ thân Cảnh Vương chắc chắn sẽ giúp cá cha, Tứ Bảo nghĩ thầm.

Sau đó, tiểu Tứ Bảo và các ca ca rời đi với Vương Hỉ.

Lý Ngư: “……”

Thằng nhóc không đáng tin này!

Làm sao đây, bây giờ giả vờ buồn ngủ thì có kịp không?

Lý Ngư cố tình ngáp một cái, giả vờ muốn về phòng ngủ nướng, có lẽ sau khi tỉnh dậy, Cảnh Vương sẽ quên đi chuyện cậu càn quấy.

Nhưng Cảnh Vương có trí nhớ rất tốt và đã kịp thời ngăn bé cá này lại, hắn kéo cá lại rồi quấn chặt lấy bé.

Bây giờ vương phi cá đã không thể chuồn được nữa.

Cảnh Vương cười hỏi người trong ngực: “Cá Nhỏ, em nói cho ta biết, ai muốn vào phủ vậy?”

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư từ chối sự thật là mình đã thất bại, đành phải kể lại chuyện giấc mơ kia ra, mặc dù là nằm mơ nhưng khi nhớ lại, bé cá vẫn rất tức giận, Lý Ngư lòng đầy căm phẫn nói: “Rõ ràng là những nữ nhân kia đều muốn làm trắc phi của chàng!”

Cảnh Vương: “………..”

Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, động não chút là cũng lờ mờ hiểu, trước đây hắn đã hứa là sẽ không nạp thiếp, ai ngờ Cá Nhỏ vẫn còn lo lắng về vấn đề này.

“Em yên tâm, sẽ không có người khác.” Cảnh Vương nhẹ nhàng nói.

Trắc phi gì chứ, Cảnh Vương chỉ biết, giường của hắn sao có thể chứa chấp cho phép người khác nằm cùng chứ, hắn chỉ cần một bé cá là đủ rồi!

Lý Ngư biết được thái độ của Cảnh Vương, mắt cười cong lên như trăng non, còn không quên hỏi: “Vậy còn phụ hoàng thì sao?”

“Phụ hoàng cũng sẽ không.” Cảnh Vương ôm lấy bé cá dấm rồi chậm rãi nói cho cậu một chuyện.

Trên thực tế, trực giác của Lý Ngư đối với tình hình hiện tại là tương đối chuẩn.

Đúng là Hoàng đế đã từng hỏi Cảnh Vương về chuyện lấy trắc phi.

Suy cho cùng, để củng cố thế lực thì liên hôn cũng được coi là một biện pháp.

Nhưng Cảnh Vương lại kịch liệt từ chối.

Hoàng đế chỉ tùy ý hỏi. Sau khi biết được thái độ ​​của Cảnh Vương, ông cũng không ép buộc. Đúng thật là đã từng có đại thần cầu xin Hoàng đế, nhưng kết quả lại không giống như Lý Ngư tưởng tượng. Hoàng đế thực sự không có ý muốn tứ hôn cho những đại thần này.

Có rất nhiều lí do khiến Hoàng đế không vừa ý, một trong đó là vì ngày trước ông đã từng lao tâm khổ tứ cho mối hôn sự của Cảnh Vương. Lúc ấy, nhà nào được nhìn trúng cũng lí do lí trấu, tỏ vẻ nữ nhi nhà mình không thể gả cho Cảnh Vương. Hoàng đế thừa biết họ đang từ chối khéo. Vậy mà bây giờ, bệnh câm của Cảnh Vương đã khỏi, lại được ông trọng dụng. Mắt thấy hắn sắp lên làm thái tử, mấy kẻ này lại cầu cạnh khắp nơi, muốn gả nữ nhi mình vào Cảnh Vương phủ.

Trước kiêu căng sau cung kính, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Suy nghĩ của Hoàng đế gần như giống với của Vương Hỉ. Lúc trước coi thường con ông giờ lại nịnh nọt muốn trèo lên?

Quá muộn rồi!

Cảnh Vương phi rất tốt, Hoàng đế không muốn gây rắc rối vô ích. Bản thân Hoàng đế đã bị công chúa Lang Gia quấy phá đến mức để lại bóng ma tâm lý rồi, lỡ như ông cũng gây ra phiền phức như vậy cho Cảnh Vương thì phải làm sao bây giờ?

Khai chi tán diệp là một cái cớ không tệ nhưng đối với Cảnh Vương thì đây căn bản không phải là vấn đề.

Đương nhiên nếu Cảnh Vương tự tỏ vẻ muốn nạp trắc phi, Hoàng đế nhất định sẽ không ngăn cản, Cảnh Vương đã xác định không muốn, Hoàng đế lại càng không ép buộc.

Các đại thần tìm cửa trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế đảo mắt liền thần thanh khí sảng nói với bọn họ, không có biện pháp, ngay cả trẫm cũng không thuyết phục được Cảnh Vương…

“Phụ hoàng nghĩ như vậy đó.”

Cảnh Vương nhỏ giọng kể về thái độ của Hoàng đế.

Hai má Lý Ngư đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là hổ thẹn.

Là cậu hiểu lầm Hoàng đế, thật ra Hoàng đế cũng là con người, chỉ cần đối xử tốt với ông, ông nhất định sẽ không gây khó dễ.

Có được “hai tầng” đảm bảo, trong lòng Lý Ngư hoàn toàn yên ổn.

“…….Xin lỗi. Em tự dưng không khống chế được chính mình.” Lý Ngư cúi đầu xin lỗi.

Cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Gần đây, cậu cứ cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên từng đợt. Đầu cậu cứ choáng váng, như thể bị mỡ lợn làm cho mù mắt vậy.

Khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy mình thật vô lý.

“Không phải lỗi của em… Thái y nói trong khi mang thai, em sẽ trở nên nhạy cảm hơn.”

Cảnh Vương nhớ lại lời của thái y, xoa đầu Lý Ngư, tỏ ra không bận tâm chút nào.

“Hơn nữa, em cũng quan tâm đến ta mà.”

Cảnh Vương cười nói. Tính Cá Nhỏ thẳng thắn, rất hiếm khi giận với hắn, nhưng ngang ngược vô lý như vậy thì vẫn là lần đầu.

Mà cho dù Cá Nhỏ có chỉ thẳng vào mũi hắn chửi thì hắn vẫn thích.

Nếu như hai người đổi chỗ, Cá Nhỏ dẫn một đám nam nhân tới cửa…

Hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

Lý Ngư được Cảnh Vương an ủi, Cảnh Vương cũng không cần phải tiếp tục làm cu li cho Hoàng đế nữa. Có lão công ở bên cạnh, tâm trạng của Lý Ngư nhanh chóng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ở phía bên kia, mấy vị thái y bắt mạch cho Lý Ngư cùng nhau đem kết quả chẩn bệnh báo cáo cho Hoàng đế.

Cảnh Vương phi thực sự đã mang thai.

Hoàng đế không khỏi nhếch khóe miệng, bắt đầu lật lại tấu chương do Cảnh Vương phê. Vốn dĩ ông muốn chọn một ngày tốt để hạ chỉ, nhưng bây giờ không cần phải đợi nữa.

Chọn ngày không bằng ngày đến, song hỷ lâm môn chẳng phải tốt hơn sao?

Hoàng đế ngay lập tức ra lệnh cho La tổng quảnđi triệu lục bộ thượng thư và Lễ Thân Vương đến. Ông muốn chính thức phong Cảnh Vương làm Thái tử trước mặt vài vị trọng thần và tông thất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio