Vừa vào cửa sân bay, Cơ Phồn Tinh lập tức nghe có người hô to tên mình.
"Cơ Phồn Tinh, đồ chết bầm này, sao bây giờ cô mới đến, tôi đói sắp chết đến nơi rồi đây này."
Giọng nói xen lẫn lửa giận, người kia mặc áo lông đỏ đứng chống nạnh cách đó năm mét, mắt tròn xoe, căm tức nhìn Cơ Phồn Tinh.
"Thôi đi, đói sao không ăn cơm mà còn đứng đó làm gì. Có ai ra ngoài mà không coi dự báo thời tiết như chị không? Bạo tuyết a, chẳng lẽ chị ra đường không mang theo não?"
Cơ Phồn Tinh cũng không yếu thế, hai tay ôm ngực, khó chịu nhìn Cơ Hạo Nguyệt. Cô đã bất chấp thời tiết ác liệt tới đón, không cảm ơn thì thôi, lại còn phàn nàn. Cô thật sự không nên tới đây, ở nhà ôm vợ ngủ cho sướng, tội gì đến đây chịu đựng làm gì.
Hà Như Mộng và Hà Giai Kỳ kéo hành lý chứng kiến hai chị em nhà nọ 'giương cung bạt kiếm', chỉ trừng mắt nhìn, hoàn toàn không có ý khuyên can.
"Cô cho rằng tôi nguyện ý trở về sao? Haiz, buồn cười, cũng bởi vì tuyết rơi nên máy bay suýt chút xảy ra sự cố đấy. Tôi cũng đâu muốn chết yểu như thế."
Cơ Hạo Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, nhắc đến chuyện máy bay mà vẫn còn thổn thức không thôi. Cũng may lúc đến thành phố S tuyết đã ngừng hơn phân nửa, không thôi sẽ xảy ra sự kiện máy bay rơi ngoài ý muốn mất.
Nghe đến mấy câu này, tâm khảm Cơ Phồn Tinh trong nháy mắt mềm nhũn ra. Ngoài miệng cãi cọ, phàn nàn thế thôi, nhưng trong lòng lại rất vui mừng khi chị gái có thể an toàn trở về. Tính chị ấy rất tùy tiện, không biết có bị ăn hiếp ở nước ngoài không. Bây giờ chị gái đã hoàn hảo xuất hiện trước mắt, còn có thể cùng mình đấu võ mồm khiến cô mừng thầm trong lòng.
"Về nhà rồi nói, Tiểu Nguyệt Nguyệt say máy bay, thân thể không thoải mái."
Hà Giai Kỳ tiến lên ôm eo Cơ Hạo Nguyệt, ấm giọng thì thầm, dịu dàng đến cực điểm, vô cùng thương tiếc người yêu.
Đây là lần đầu Cơ Phồn Tinh nhìn thấy, không, hẳn là lần thứ hai chính thức nhìn thấy Hà Giai Kỳ. Khí chất dọa người năm đó và sự dịu dàng hiện tại quả thực như hai người khác nhau. Người kia quá bá đạo, quá sắc bén. Người này quá dịu dàng, hiền lành đến độ có thể làm lòng người hóa thành hơi nước.
"Chị dâu."
Cơ Phồn Tinh thay đổi dáng vẻ thô bạo, mỉm cười chào hỏi Hà Giai Kỳ. Hai chữ này khiến ai nấy đều hết sức kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, thậm chí Hà Giai Kỳ còn nghi ngờ có phải giọng của em ấy phát ra hay không.
"Sao cô lại gọi chị ấy là 'chị dâu' hả?"
Cơ Hạo Nguyệt chu môi, mặt mũi đầy dấu chấm hỏi hỏi Cơ Phồn Tinh, xưng hô thế này quái dị chết đi được.
"Chị là chị của tôi, chị ấy là vợ của chị, tôi không gọi là 'chị dâu' chẳng lẽ gọi là 'anh rể'? Còn nữa, khụ khụ, tôi cũng vì muốn tốt cho chị thôi. Nên gọi chị ấy là 'chị gái' hay 'chị rể'? Tôi cảm thấy gọi 'chị dâu' là thân nhất."
Cơ Phồn Tinh vốn không muốn giải thích nhưng thấy chị gái mình yếu thế quá nên phải giải thích một phen. Giải thích xong, gương mặt bà chị già lộ ra sương mù giăng kín liền khinh bỉ liếc chị ấy một cái rồi kéo Hà Như Mộng đi.
Cơ Hạo Nguyệt mờ mịt giương mắt nhìn theo bóng dáng em gái mang vợ bỏ chạy. Lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu hỏi Hà Giai Kỳ, nào ngờ người kia lại quay mặt sang chỗ khác che miệng cười trộm. Vấn đề xưng hô này có gì đáng cười? Lời nói của Tiểu Tinh Tinh rốt cuộc có ý gì?
"Chị cười cái gì? Chị thích nó gọi là 'chị dâu' sao?"
"Chị... ha ha, chị không có vấn đề, chỉ là xưng hô thôi mà."
Hà Giai Kỳ thẳng lưng trở về dáng vẻ đứng đắn.
"Gạt người."
Cơ Hạo Nguyệt không tin Hà Giai Kỳ, ngoảnh mặt bước đi. Cô biết bọn người này đều là một đám thích đấu trí, không thể tuỳ tiện sa vào bẫy được.
Thấy Cơ Hạo Nguyệt tức giận bỏ đi, Hà Giai Kỳ kéo rương hành lý theo sát phía sau. Cũng may em gái đã lôi giúp một cái, nếu không cô sẽ không dễ dàng đuổi kịp người kia.
Đến bãi đỗ xe, Cơ Phồn Tinh giúp mang hành lý bỏ vào phía sau. Cơ Hạo Nguyệt bực bội mở cửa xe ngồi vào bên trong. Những người khác chứng kiến cảnh này chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Cơ Phồn Tinh cho rằng chị gái bị người ta áp nên mới xưng hô như thế với hi vọng cho chị ấy chút mặt mũi, ai ngờ người này hoàn toàn không hiểu tâm ý của cô. Dù ở nhà bị ép đến lật người không nổi, nhưng ít ra phải xưng hô như thế để gỡ gạt lại một chút chứ. Cơ Phồn Tinh lúc nào cũng có khuynh hướng lấy bà chị nhà mình làm chuẩn để xưng hô. Mặc dù 'chị dâu' là chị của vợ mình nhưng gọi 'chị vợ' thì chị gái mình sẽ xưng hô thế nào, cuối cùng cô quả quyết lựa chọn làm 'em vợ'.
Sau khi lên xe, Cơ Phồn Tinh vẫn ngồi ở ghế lái, còn thuận tiện đưa nước cho hai người ở phía sau. Say máy bay không phải chuyện nhỏ, nhớ đến dáng vẻ thề sống chết không đi du học của chị già năm đó, thì ra đây mới là nguyên nhân chính.
"Chị dâu, chị và Tiểu Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi một lúc đi. Đằng sau có hai cái áo, hai chị cứ đắp lên người tạm đi. Tuyết rơi trên đường không dễ đi lắm, tốc độ xe sẽ hơi chậm."
Cơ Phồn Tinh thắt chặt dây an toàn rồi nhô đầu ra nói chuyện với Hà Giai Kỳ, nụ cười nhàn nhạt trên mặt làm người ta rất dễ chịu.
"Ừ, cám ơn."
Hà Giai Kỳ cầm áo đắp lên người Cơ Hạo Nguyệt, còn một cái trùm lên người mình. Sự chu đáo của Cơ Phồn Tinh luôn làm cô hài lòng, em gái đã tìm được một tri kỷ tốt, có nhan sắc và rất hiểu chuyện. Mặc dù em ấy lõi đời hơn Tiểu Nguyệt Nguyệt một chút nhưng lại rất có chủ kiến, rất biết quan tâm người khác. Về điểm này, em gái mình chọn người không tệ.
Tạm thời không nói tới cảm giác của Cơ Phồn Tinh đối với Hà Giai Kỳ, nhưng những chuyện chị ấy làm cho Cơ Hạo Nguyệt ít nhiều gì cũng có chút mâu thuẫn. Dẫu biết người ta thật lòng yêu thương chị gái nhưng cô cũng không có cách nào nhìn nhận chị dâu là 'người tốt' được.
Hiện tại hai người đã sống chung, cô cũng nên tập quen dần bởi vì nhờ chị ấy mà bà chị già kia có thể thoát khỏi quá khứ, tìm được tình yêu đích thực. Dù người phụ nữ kia có xấu xa và độc địa cỡ nào, cô vẫn không có cách chán ghét.
Đại khái là Cơ Phồn Tinh không thích cũng không ghét Hà Giai Kỳ, chỉ cần Cơ Hạo Nguyệt hạnh phúc thì chẳng có gì đáng kể. Huống chi chị ấy là chị ruột của Hà Như Mộng, sau này hai nhà sẽ thường xuyên qua lại, từ từ thích ứng là ổn thôi. Giống như Trạm Cẩn Tịnh vậy, dù quan hệ có tốt đến đâu, lúc cần đề phòng thì nhất định phải đề phòng.
Tuyết lớn đã ngừng rơi, đường sá bị băng phủ dày.
"Chị buồn ngủ thì ngủ chút đi."
Cơ Phồn Tinh liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Như Mộng, thấy chị ấy đang chăm chú ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe liền nhẹ nhàng nói. Cô luôn đối đãi với người ấy như thế, rất ít khi nói chuyện lớn tiếng, hoàn toàn tương phản với Cơ Hạo Nguyệt sẽ bất chấp hét to với Hà Giai Kỳ khi có chuyện tranh cãi phát sinh, rống xong rồi hết giận mới có thể nói chuyện kỹ càng được. Nhưng dù có tức giận hay khó chịu, người của nhà họ Cơ xưa nay chưa bao giờ nói lời thô tục.
Hà Như Mộng đã từng nói Cơ Phồn Tinh được giáo dưỡng từ dòng họ 'thư hương thế gia'. Đúng, đây chính là giáo dưỡng của 'thư hương thế gia'.
"Không, ngồi thức với em cũng còn được mà."
Hà Như Mộng dịu dàng mỉm cười đầy cưng chiều khiến lòng người tan chảy.
Cơ Phồn Tinh không nói thêm gì nữa, nhìn trong kính chiếu hậu thấy Cơ Hạo Nguyệt đã nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, lòng đau không ít, thương yêu cũng nhiều. Cô mở điều hòa lớn hơn, không muốn người phía sau bị cảm mạo.
Lúc về đến nhà đã chín giờ rưỡi tối. Cơ Hạo Nguyệt không có tâm trạng ăn cơm, lên lầu rửa mặt, uống thuốc xong liền đi ngủ. Vợ mệt như vậy, Hà Giai Kỳ càng không muốn ăn, chạy theo vợ lên lầu.
Khoảnh khắc trông thấy dáng vẻ khó chịu của Cơ Hạo Nguyệt, Cơ Phồn Tinh chợt cảm thấy chán ghét Hà Giai Kỳ. Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại để Tiểu Nguyệt Nguyệt chạy từ New York đến Hà Lan rồi lại đến Pháp, kém chút xảy ra chuyện, cuối cùng chạy đến Luân Đôn.
Cơ Hạo Nguyệt say máy bay, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến Hà Lan. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, chị ấy nhất định sẽ về nước chứ không tiếp tục đi du lịch. Hơn nữa bà chị già này yêu thích kiến trúc cổ trong nước hơn là kiểu dáng Châu Âu, có ngốc cũng không ngốc đến độ tự mình lặn lội đi ngắm cảnh vật mình không thích.
Ăn đơn giản vài món xong, Cơ Phồn Tinh và Hà Như Mộng cũng lên lầu nghỉ ngơi, đi xe lâu như vậy khiến ai nấy đều mệt mỏi.
Cơ Phồn Tinh nằm dài ra giường tựa như đống bùn nhão. Gần nửa năm không gặp chị gái, lúc trước hay phàn nàn, hiện tại lại thương tiếc. Tất cả tựa như một mớ bồng bông dính nùi, không biết nên làm sao để tâm an tĩnh lại.
Lúc mới bắt đầu, cô thật lòng hy vọng Tiểu Nguyệt Nguyệt có thể gặp được người tốt, sau đó kết hôn và an hưởng sự cưng chiều của bạn đời. Nói thật, trong lòng Cơ Phồn Tinh, Hà Giai Kỳ không phải là người đáng tin cậy.
Hà Giai Kỳ quá khéo léo lại đầy tính toán, năng lực cũng rất mạnh, cường đại đến mức làm vô số đàn ông phải mặc cảm. Một đứa trẻ non dại đi cùng người phụ nữ đầy toan tính này thì cuối cùng ai sẽ là người thua thiệt? Không cần nghĩ cũng biết kết quả.
Cô luôn hy vọng chị gái sẽ kết hôn với người ôn hòa, lễ độ, biết quan tâm, ít ra tính tình phải tốt, không được quá nham hiểm. Bây giờ mọi thứ xấu xa đều phơi bày trước mắt, điều này khiến Cơ Phồn Tinh cho rằng đây là một sự kết hợp sai lầm, mặc dù cô không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Lúc trước cô đã từng khuyên Tiểu Tinh Tinh chấp nhận Hà Giai Kỳ, bây giờ nghĩ lại cũng không rõ tại sao mình lại nói như thế, chẳng lẽ là Hà Giai Kỳ quá đáng sợ nên sẽ làm tương lai của chị gái trở nên vất vả?
"Đang nghĩ gì mà im lặng dữ vậy?"
Hà Như Mộng nằm bên người Cơ Phồn Tinh, thấy em ấy ngẩn ngơ nhìn trần nhà liền hiếu kì mở miệng hỏi.
"Đang nghĩ có phải em đã làm sai hay không, chị của chị quá cường đại, thật sự."
Cơ Phồn Tinh nhìn Hà Như Mộng, khẽ cười một tiếng, nụ cười dù có đẹp nhưng vẫn có chút gượng ép.
Sao Hà Như Mộng lại không hiểu ý người yêu cho được, ban đầu thái độ của em ấy với chị gái mình vẫn còn rất khách khí. Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt mệt mỏi, ánh mắt em ấy ngập tràn đau lòng cùng thương tiếc.
"Hạnh phúc hay không chỉ có hai người họ biết, chúng ta là người ngoài nên chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài của sự việc. Chị ấy là người có thể tin được, ngoại trừ tính toán bên ngoài ra thì chị ấy cũng là một người dịu dàng. Nếu không chị ấy việc gì phải chờ đợi khổ sở suốt mấy năm nay như vậy."
Hà Như Mộng đưa tay ôm thân thể Cơ Phồn Tinh vào lòng, cô cũng không muốn thay Hà Giai Kỳ giải thích quá nhiều vì cô biết chị gái rất gian khổ với chút tình cảm này. Người yêu đang ở trước mắt, nhìn người ta nói cười, đối đãi ân cần với người khác, nhưng lại không có tư cách gì để ở cạnh. Ròng rã suốt năm năm, yên lặng bảo hộ, lén lút ngắm nhìn, thận trọng che chở.
Người khác có thể không hiểu được cảm giác này, chẳng lẽ mình còn không hiểu? Tình yêu của chị ấy không vĩ đại mà là ích kỷ, nhưng đó cũng không phải là chuyện gì xấu, mà có xấu cũng được, tốt cũng được, chỉ cần hạnh phúc là được.