Ngày Cơ Hạo Nguyệt về nước cũng là ngày thành phố S có bão tuyết, Cơ Phồn Tinh vốn nén cơn giận đầy một bụng lại bị trận tuyết này ảnh hưởng càng thêm khó chịu. Hà Như Mộng ngồi kế bên thấy người kia thuốc nổ đầy mình muốn khuyên em ấy bớt giận, nhưng xu thế lửa cháy lan tràn như vầy nên ngoan ngoãn ngậm miệng sẽ tốt hơn.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, giao thông tắt nghẽn nghiêm trọng giữa giờ cao điểm, mất hơn nửa tiếng vẫn chưa đi được năm mươi mét. Sự nôn nóng và lòng tức giận làm người trong xe càng mất kiên nhẫn. Máy bay hạ cánh lúc bảy giờ rưỡi, nếu không kẹt xe thì có lẽ hơn sáu giờ rưỡi họ đã đến nơi rồi, nhưng hiện tại đã hơn sáu giờ rưỡi mà họ vẫn chưa đi hết nửa lộ trình, ai cũng bực dọc trong người.
"Mệt không?"
Thấy Cơ Phồn Tinh mất kiên nhẫn, Hà Như Mộng ấm giọng hỏi. Tuyết bên ngoài vẫn rơi liên miên, chẳng biết máy bay có bị trì hoãn hay không, hơn nữa người trên máy bay cũng không thể dùng điện thoại liên lạc.
"Không mệt, nếu chị buồn ngủ thì ngủ một chút đi. Em thấy chắc sẽ không đến nơi ngay được đâu, kẹt xe trầm trọng quá, kênh giao thông vừa thông báo phía trước có tai nạn, tám giờ đến nơi cũng may mắn lắm rồi. Em mở điều hòa lớn một chút, chị đắp áo này thêm đi."
Cơ Phồn Tinh lấy áo lông phía sau ghế đưa cho Hà Như Mộng rồi mở điều hòa to hơn. Cô biết người bên cạnh vừa tan tầm nhất định rất đói bụng, giữa trưa không ăn được nhiều, bây giờ không đói mới lạ.
"Không sao đâu, chị thức đợi với em."
Hà Như Mộng cười cười nhìn mấy chiếc xe bò như rùa bên ngoài, cô không biết tại sao hai người kia lại bất ngờ về nước, chẳng lẽ họ không xem dự báo thời tiết?
"Hay em vòng xe qua bên lề để chị nghỉ ngơi một chút."
Cơ Phồn Tinh thừa dịp làn bên cạnh trống liền lách xe chen vào, sau đó chậm rãi chạy qua lề đường, cả quá trình mất hơn mười phút. Hà Như Mộng không biết em ấy muốn làm gì, vất vả lắm mới chen được một chỗ tốt, tại sao lại chạy ra ngoài như vậy, không biết phải đến ngày tháng năm nào mới đến được sân bay.
Cơ Phồn Tinh xuống xe chạy ngay đến tiệm bánh mì, vài phút sau đã xách đồ ăn trở về.
"Ăn lót dạ mấy thứ này trước đi, còn nóng lắm. Ở đây có trà sữa nữa, chị ăn tạm nha, khi nào đến sân bay, chúng ta sẽ ăn cơm."
Cơ Phồn Tinh đưa túi bánh mì và trà sữa vào tay Hà Như Mộng, sau đó thắt chặt dây an toàn lái xe ra sân bay đón người.
Hà Như Mộng nhìn bánh mì và trà sữa nóng hầm hập trong tay mới biết lý do tại sao người phụ nữ này lại phải khổ cực chui ra ngoài như thế, chính là vì mua những thứ này, trong lòng cô nhất thời dâng lên sự ấm áp.
"Ngửi thôi đã thấy thơm."
Hà Như Mộng ngắt một miếng bánh nhỏ nghiêng người đưa đến bên miệng Cơ Phồn Tinh. Người kia hơi sửng sốt một chút, sau đó cười cười há mồm nuốt vào.
Tâm tình phiền não vốn có đã bị cử chỉ dịu dàng làm khuyên giảm không ít. Tuyết bên ngoài lại rơi, giờ cao điểm đã qua, tình trạng kẹt xe cũng đang dần dịu đi. So với chuyện đi đón người thì cô càng hưởng thụ thời khắc ấm áp này hơn.
"Hương vị không tệ, tốt hơn nhà hàng chúng ta hay đi nhiều. Lần sau chị muốn ăn, em sẽ đến đây mua."
Cơ Phồn Tinh cảm thấy rất hài lòng, bánh không ngọt lại không ngán, rất vừa miệng.
"Vì mua bánh mì mà phải chạy mấy chục cây số đến đây? Chị thấy cũng không ngon lắm, chỉ có đồ ngốc mới làm chuyện như thế."
Nghe Cơ Phồn Tinh nói, Hà Như Mộng bĩu môi nhìn bánh mì trong tay, xúc động dạt dào. Ăn bánh mì thôi mà, hi sinh lớn như thế làm gì, còn chưa đủ tiền xăng.
"Chậc chậc, chị dám nói vợ mình như thế sao? Tôn chỉ của Đảng, vì nước quên thân, vì dân phục vụ, vất vả mấy cũng phải làm, chị vui vẻ là được rồi."
Lúc xe bắt đầu sơ tán đã đến bảy giờ, còn hơn nửa lộ trình mới đến sân bay. Cũng không biết vì sao hai người kia lại không đáp xuống trung tâm thành phố mà phải chạy đến vùng ngoại thành, trời tuyết lớn thế kia... không phải chịu tội thì là cái gì?
Từ Luân Đôn không có chuyến bay thẳng nhưng Đế Đô có mà. Nghĩ đến đây, Cơ Phồn Tinh càng thêm bức bối, hai người kia thật biết chọn 'giờ tốt' để về.
"Miệng lưỡi trơn tru, chị hai bảo hôm nay sẽ ở cùng chúng ta, em thấy sao?"
Hà Như Mộng không dám nói chuyện này với Cơ Phồn Tinh vì sợ em ấy sẽ buồn bực. Hai chị em ở chung nhất định có kịch chiến, phóng hỏa đốt nhà.
"Bây giờ chị mới chịu nói với em thì khác gì? Ở chung cũng được, dù sao có họ nấu cơm, chúng ta cũng khỏe."
Cơ Phồn Tinh không phản đối, đều là chị em gái với nhau, có thâm cừu đại hận gì? Cơ mà ở chung sẽ có nhiều chỗ thuận tiện, ví như đã có người làm việc nhà và nấu ăn mỗi ngày, có ai không muốn sung sướng?
Hà Như Mộng làm sao không hiểu tâm tư muốn trả thù của Cơ Phồn Tinh, nhưng với tính tình của chị gái, e rằng sẽ không để cho em ấy đạt thành ý nguyện.
"Mọi người phân công ra làm, huống chi có thể hôm sau họ sẽ chuyển đi ngay. Hôm nay phải chịu đựng một chút đi."
Hà Như Mộng dịu dàng cười một tiếng, cô không muốn để người phụ nữ của mình bị khinh bỉ. Nhưng cô không đấu lại chị gái, dù sao võ miệng cũng kém hơn một khoảng lớn, vậy nên không được để phát sinh bất cứ chuyện gì không hay.
Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Như Mộng đang ăn bánh mì, trên mặt không có quá nhiều biến hóa. Nghe chị ấy nói, ít nhiều gì cô cũng có thể hiểu chị không hi vọng trong nhà xảy ra chuyện bất công.
Tuy trong lòng Cơ Phồn Tinh muốn bày trò chọc tức, nhưng cô luôn biết chừng mực. Đối với Cơ Hạo Nguyệt, cãi nhau mãi thành quen, giận hờn vu vơ giữa hai chị em gái là chuyện thường ngày ở huyện, trái ngược hoàn toàn với chị em nhà họ Hà. Có lẽ do người của Hà gia quá mức thông minh, xuất sắc, vì sống trong gia giáo nghiêm minh nên họ trưởng thành sớm hơn người khác.
"Ăn nhanh lên kẻo hương vị thay đổi đó. Nếu chị thích thì sau này em sẽ học làm cho chị ăn, trong nhà có lò nướng sẵn, muốn khi nào làm khi đấy."
Cơ Phồn Tinh chuyển chủ đề, cô hiểu và cũng không muốn làm quá mọi chuyện, nhân lúc sự tình chưa xảy ra liền chuyển sang chuyện khác. Điểm này thì cô thông minh hơn Cơ Hạo Nguyệt nhiều.
"Nếu em học nấu ăn được thì không cần đến công ty làm giám đốc nữa, hai người chúng ta cùng nhau mở tiệm bánh gato cũng không tệ."
Cơ Phồn Tinh thuộc tuýp người nói là làm, lại còn thông minh hiếu học, trí nhớ hơn người, ngoại trừ mù đường, em ấy kỳ thật là một người cực kỳ ưu tú, là nhân vật thiên tài.
"Thôi, khó quá bỏ qua đi. Em chỉ nguyện làm cho chị ăn thôi, nếu làm cho người khác ăn, đoán chừng vị cũng thay đổi."
Cơ Phồn Tinh cũng không có tâm tư đi mở tiệm kinh doanh, hơn nữa không phải vừa nghĩ xong liền có thể mở tiệm. Đối với người không thích dùng tế bào não mà nói thì đây là chuyện đầu tư trí óc vô ích, cô tuyệt đối sẽ không làm.
Mắt liếc thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng càng hiểu đứa oắt nhà mình rốt cuộc lười dùng não đến độ nào. Nếu cô giao công ty cho em ấy, có khi nào em ấy sẽ lập tức xù lông, phủi mông bỏ đi?
Chị gái đã trở về nhưng khả năng tiếp nhận công ty không lớn. Cô hiểu rất rõ tính của chị mình, có người quản lý công ty rồi, chị ấy nhất định sẽ lười biếng, chỉ cần đem lý do bận bịu chuyện con cái sẽ có thể bỏ việc một cách hoàn hảo.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt trở về rồi, em định như thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
Cơ Hạo Nguyệt nhìn lại Hà Như Mộng, thấy được ánh mắt ấy chợt minh bạch nàng ý tứ trong lời nói.
"Có thể làm gì được đây, công việc của chị ấy thì chị ấy phải tự làm. Em không muốn làm người thế thân nữa, huống chi ông đã hạ tử lệnh, năm sau nhất định phải về công ty làm."
Ông đã thông cáo, Cơ Phồn Tinh lại vì vợ mà khăng khăng từ chối, lần này Cơ Hạo Nguyệt đã trở về, cô không còn lý do để từ chối nữa.
"Vậy cũng tốt, ăn Tết Nguyên Đán xong, chúng ta cùng nhau đi kiểm tra sức khỏe, sau đó suy tính chuyện sinh em bé. Nếu mọi chuyện thuận lợi, tháng mười năm sau con có thể ra đời."
Hà Như Mộng luôn ấp ôm chuyện này, Cơ Phồn Tinh vừa gợi mở, cô nhất định phải nhanh chóng chấp hành kẻo không kịp.
"Được, chúng ta có nên đăng ký hôn thú trước không? Đi Hà Lan thế nào? New Zealand cũng rất tốt, nhưng Hà Lan là quốc gia cho phép hôn nhân đồng giới sớm nhất, em cảm thấy các phương diện và điều kiện quyền lợi sẽ tốt hơn các nước khác."
Trước kia Cơ Phồn Tinh không quan tâm chuyện này lắm, nhưng kể từ khi yêu Hà Như Mộng, cô lập tức thẩm tra tư liệu hôn nhân đồng giới. Cân nhắc mãi, cuối cùng cảm thấy Hà Lan là nước tương đối thích hợp trong số hai mươi ba quốc gia khác.
"Kết hôn ở Hà Lan có điều kiện, chúng ta là người ngoại quốc, không phải đăng kí một hai ngày là có thể xử lý ngay."
Hà Như Mộng biết ra nước ngoài kết hôn có rất nhiều hạn chế và cần vô số điều kiện, sẽ không thành công đơn giản như thế.
"Chị không cần lo lắng, em sẽ giải quyết. Em có một căn biệt thự ở Hà Lan nên sẽ có cách hết thôi. Chị định khi nào thì cử hành hôn lễ?"
Đăng ký kết hôn rồi thì không thể thiếu hôn lễ, đó cũng là đại sự, không thể qua loa được.
Hà Như Mộng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cơ Phồn Tinh, cô vốn không nghĩ tới sẽ cử hành hôn lễ như bao người phụ nữ khác. So với nghi thức đó, cô càng coi trọng đoạn hôn nhân lâu dài này hơn.
"Chờ con cái lớn rồi chúng ta sẽ bổ sung. Bé có thể làm phù dâu, bây giờ chuẩn bị hôn lễ quá phiền phức."
Tuyết ngoài cửa sổ nhỏ dần, Hà Như Mộng có chút sững sờ nhìn hoa tuyết chậm rãi rơi xuống, ánh mắt sáng tỏ, vẻ mặt khác thường.
Cơ Phồn Tinh tìm chỗ đậu xe dừng lại rồi nghiêng người nhìn bóng lưng cô đơn của Hà Như Mộng, trong lòng nhất thời minh bạch suy nghĩ của đối phương. Cô thở một hơi thật dài, dịu dàng nói ra:
"Chúng ta xuống xe đi, gần tám giờ rồi, chắc họ chờ đến nổi điên rồi cũng nên."
Hà Như Mộng mở dây an toàn, mặc vào áo khoác, mở cửa xuống xe, một luồng khí lạnh lập tức thổi tới khiến toàn thân run rẩy.
Cơ Phồn Tinh mở dù, ôm Hà Như Mộng đi đến sảnh chờ của sân bay.