Buổi trưa, sau khi làm việc xong, Cơ Phồn Tinh cùng cả đám đồng nghiệp nữ đi ăn cơm, uống cà phê và tán dóc ở dưới lầu. Nhắc mới nói, cô tự nhận bản thân khác Cơ Hạo Nguyệt một chút, bà chị ưng ríu rít cả ngày, còn cô thích yên tĩnh. Vậy nên cô chẳng mấy hứng thú với đề tài tán gẫu của đồng nghiệp, cơ mà nếu cứ mãi lặng im sẽ rất dễ bị hoài nghi.
Vừa nghĩ ra cửa sẽ chạm mặt người kia, tâm tình tươi đẹp đóng băng trong nháy mắt. So với việc ăn cơm cùng Tổng giám đốc, cô cảm thấy líu ríu với mấy bà thím này an toàn, thoải mái hơn.
Buổi chiều, Cơ Phồn Tinh cầm tài liệu tới văn phòng Tổng giám đốc. Nhìn người phụ nữ đối diện đang chăm chú xem tài liệu, lòng cô chợt dâng lên nỗi niềm bất an. Bầu không khí bỗng trở nên quái dị bởi người kia xem xong cũng không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn mình. Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng khiến người ta không thể né tránh được.
"Tổng giám đốc thấy tài liệu thế nào?"
Cuối cùng Cơ Phồn Tinh quyết định phá vỡ không khí trầm mặc, nhã nhặn hỏi thăm Hà Như Mộng.
"Đúng là vậy thật, là do tôi sơ sót."
Hà Như Mộng trấn định mở lời, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng có phản ứng gì nhiều. Cô thản nhiên đặt tài liệu chồng lên nhau như thể đây chỉ là một sai lầm vặt vãnh, không phải chuyện quan trọng gì.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy biểu tình của lãnh đạo cũng đoán được mấy phần. Hóa ra cô ta coi trọng mình đến thế, bỏ công bỏ sức lên kế hoạch lừa gạt mình. Nghĩ đến đây, Cơ Phồn Tinh lại cảm thấy có nhiều chỗ không đúng nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Không khí phút chốc rơi vào yên lặng, Cơ Phồn Tinh bắt đầu cảm thấy nặng nề. Tổng giám đốc cô ít ra cũng nói một câu đi chứ! Đi hay ở? Cớ gì phải vất vả trừng mắt như thế!?
Chợt nhớ tới chuyện bản thân chưa thấy rõ nội dung trong bản hợp đồng ba năm, lỡ đâu là giấy bán thân thì biết làm sao? Cơ Hạo Nguyệt về không kịp sẽ giết người diệt khẩu mất!
"Tổng giám đốc, vậy còn hợp đồng ba năm?"
"À, tôi tưởng cô không cần chứ! Thế nào? Dự định ký tiếp sao?"
Hà Như Mộng đưa tay qua một bên lấy hợp đồng ra đưa cho Cơ Phồn Tinh.
"Không phải, tôi muốn xem nội dung một chút, dù sao cũng là hợp đồng nên phải đọc kỹ càng, đối với tôi hay công ty đều tốt."
Cơ Phồn Tinh cười ha hả lấy lòng rồi tiến lên lấy hợp đồng, sau đó lùi ngay về chỗ cũ. Cô mở giấy, khẽ ngẩng đầu len lén quan sát sắc mặt của Hà Như Mộng. Cũng còn tốt, vẻ mặt cô ta không có nhiều biến hóa. Cô thầm thở dài một hơi, đúng là đồ đàn bà 'ngàn năm đơ mặt', lẽ nào cuộc sống hằng ngày của cô ta đều phủ đầy tuyết?
"Lẽ nào tôi lại lừa cô?" Một câu lạnh ngắt tức tốc bay vào tai Cơ Phồn Tinh.
"Không phải, tại tôi cảm thấy nên xem kỹ vẫn tốt hơn. Ai cũng biết Tổng giám đốc là người chí công vô tư mà. Chỉ là tôi hơi cẩn thận, cái gì cũng muốn tận mắt nhìn mới an tâm."
Cơ Phồn Tinh chùi chùi giọt mồ hôi lạnh, người phụ nữ này đang phát cáu đấy ư? 'Nếu không xem kỹ hợp đồng, lỡ đâu bị bán hồi nào cũng chả biết. Cô muốn lừa 'vợ' thì cứ việc lừa, bất quá người ký tên hiện giờ là tôi cơ mà! Tôi không gánh nổi tội danh đưa chị gái vào hang sói đâu.' Cơ Phồn Tinh nói thầm trong lòng, cô thật muốn trợn trắng mắt cho cái đứa trước mặt xem.
"Cô hiểu rõ tôi lắm à?"
"..."
Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn người phía trước liền bắt gặp khóe môi nọ cong lên một đường đẹp như tiên cô làm người ta thoáng xao động. Cô ta đang cười? Thiệt hay giả? Thật hay mơ? Đồ đàn bà mặt đơ xấu xa đó cũng biết cười sao? Đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà!
"Vậy cô nói tôi nghe một chút đi, tôi là người như thế nào?"
Hà Như Mộng nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu của người trước mặt liền nổi lên ý đồ xấu xa, muốn trêu chọc một phen.
"..."
Cơ Phồn Tinh há hốc mồm vặn hợp đồng đến biến dạng, có thể nói thật không?
"Ha ha, Tổng giám đốc là người vô cùng tốt."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Người thì xinh đẹp, năng lực thì xuất sắc."
"Còn gì nữa không?"
Cơ Phồn Tinh phát hiện mồ hôi lạnh trên trán sắp nhỏ giọt, lòng bàn tay vô hình trở nên dính dính.
"Ôn nhu, hào phóng."
Lúc Cơ Phồn Tinh nói đến 'lòng tốt', nội tâm lập tức tự phỉ nhổ bản thân, mình trở nên dối trá như thế từ bao giờ?
"Còn không?"
Hà Như Mộng nhìn vẻ mặt không ngừng biến đổi của Cơ Phồn Tinh, trong lòng chợt vui vẻ, thật là quá đáng yêu.
Nhìn nét mặt chưa hài lòng lắm của lãnh đạo, Cơ Phồn Tinh liền ao ước mình có năng lực dịch chuyển không gian, lập tức biến mất. Ai tới cứu cô tí với, người phụ nữ này thực khó hầu hạ.
"Thương cảm nhân viên."
Cơ Phồn Tinh thực sự không nghĩ ra lời nào để diễn tả. Nếu có thể nói sự thật, cô rất sẵn lòng móc hết ruột gan nói tới tối mai cũng chưa hết. Bắt cô nói lời hay ý đẹp thì bó tay thiệt rồi!
"Hóa ra ấn tượng của tôi trong lòng cô là như thế."
Nhìn thấy lông mày Cơ Phồn Tinh sắp nhăn thành vỏ cây ngàn năm, Hà Như Mộng mới chịu bỏ qua. Cô thích hành động thực tế hơn lời nói êm tai dễ nghe kia.
"Tổng giám đốc, nếu không có chuyện nữa thì tôi ra trước nhé! Tôi còn công việc phải xử lý gấp trong chiều nay."
Cơ Phồn Tinh nỗ lực rặn ra một nụ cười đẹp đẽ, nhỏ giọng nói với người trước mặt.
"Ừ, cô về trước đi."
"Vậy tôi đi trước đây!"
Cơ Phồn Tinh nói xong lập tức xoay người bay ra cửa cái 'vèo' khiến thư ký cả kinh trợn mắt. Tốc độ quá dữ, có thể sánh ngang với siêu nhân.
Cơ Phồn Tinh trở lại văn phòng liền đóng cửa dựa vào đó thở dốc, đến khi bản thân tỉnh táo mới lết lại ghế ngồi, thổn thức nhìn hợp đồng đã sớm ướt nhẹp trên tay.
Người phụ nữ kia thích tra tấn người ta đến vậy sao? Nếu cứ như thế thì e rằng mình đã ngoẻo trước khi Cơ Hạo Nguyệt trở về. Cô ta 'tự luyến' như thế từ khi nào vậy trời! Khi không lại đi hỏi ấn tượng của mình. Cô ta thông minh vậy, lẽ nào không biết nhân viên nghĩ gì, chẳng nhẽ cố ý muốn nghe người ta khen?
Cơ Phồn Tinh nghỉ ngơi trong phòng hơn nửa giờ mới xem hợp đồng, thấy không có yêu cầu gì quá đáng, tiền lương 'hơi hơi' điều chỉnh thành ba mươi ngàn. Giảm bớt hai mươi ngàn, nghĩ cũng tiếc hùi hụi, nhưng đó là chuyện của Cơ Hạo Nguyệt, chừng nào chị ấy về thì mình sẽ trở lại nhà họ Cơ thoải mái làm việc, ông nội cũng hài lòng.
Cơ Phồn Tinh thấy hợp đồng không có vấn đề mới chụp ảnh gửi Cơ Hạo Nguyệt, cô biết chị gái đang ngủ nên gửi tin xong liền tùy ý lật tài liệu ra xử lý một chút, đợi đến lúc tan việc lập tức xuống lầu quẹt thẻ, chờ thang máy.
Đâu ngờ cũng có một người khác đang đứng đó. Cơ Phồn Tinh dừng bước định xoay người về văn phòng, thật không muốn đi chung thang máy với người phụ nữ kia chút nào.
Vừa xoay người đã nghe âm thanh mời gọi.
"Giám đốc Cơ không xuống lầu à?"
Ai nấy thấy Tổng giám đốc đều trốn trong phòng không dám ra, còn Cơ Phồn Tinh chỉ trễ có hai giây liền bị người ta mời đi.
"Ha ha, Tổng giám đốc xuống trước đi. Tôi muốn làm thêm một chút."
"Thật sao? Quẹt thẻ xong còn muốn tăng ca?" Hà Như Mộng nở nụ cười ép tim của Cơ Phồn Tinh bị hẫng mất một nhịp.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy nụ cười uy hiếp, thoáng cúi đầu, lê bước chân nặng nề đi tới.
Hà Như Mộng thỏa mãn cười cười nhìn bé ngoan nghe lời. Cô biết rõ người kia luôn quẹt thẻ đúng lúc năm giờ rưỡi.
Cơ Phồn Tinh thật khổ tâm, cô rất muốn đánh Cơ Hạo Nguyệt một trận nhừ tử. Chị gái làm quái nào mà nhịn được người phụ nữ này quanh năm suốt tháng như thế, quá đáng sợ.
Thời điểm Cơ Phồn Tinh vừa đi tới cũng là lúc cửa thang máy vừa mở. Cô chờ người nọ vào trước mới vào theo.
Sau khi đi vào, Cơ Phồn Tinh bấm số tầng một, còn người kia bấm số tầng khác. Cô biết người ta xuống hầm để xe nên trong lòng an tâm không ít.
Thang máy dừng lại ở tầng một, người phía sau đột nhiên đi tới ấn phím đóng cửa.
"Hôm nay tôi đưa cô về."
Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người trước mắt, cô không hiểu tại sao sự việc lại biến chuyển nhanh chóng vánh như vậy. Cô ta muốn đưa cô về nhà? Tại sao?
Không đợi Cơ Phồn Tinh mở miệng, thang máy đã đến tầng hầm. Cửa vừa mở, tay trái đã bị người kia kéo ra khỏi thang máy, sau đó nghe "tít" một tiếng, hai người đã tới bên cạnh chiếc Jaguar trắng.
Cửa chỗ kế bên tài xế được mở ra, Cơ Phồn Tinh bị người kia trực tiếp nhét vào. Suốt đoạn đường, Cơ Phồn Tinh luôn trong trạng thái kinh ngạc chưa kịp phản ứng. Cô nhìn Hà Như Mộng mở cửa ngồi vào chỗ điều khiển, cắm chìa khóa xe, nịt dây an toàn.
"Có cần tôi giúp cô thắt dây an toàn không?"
"Hả? Không cần."
Cơ Phồn Tinh ngơ ngác trả lời. Cô thật sự không làm rõ được tình huống gì đang xảy ra, rốt cuộc người phụ nữ này muốn gì? À, không phải, rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế? Tại sao lại đi chung thang máy với cô ta, lại còn lên xe của cổ nữa?
Đầu óc phút chốc bừng tỉnh, đưa tay thắt chặt dây an toàn, nghi ngờ hỏi: "Tổng giám đốc, tại sao cô lại muốn đưa tôi về? Hình như chúng ta đâu có chung đường?"
"Phải tiện đường mới đưa cô về được sao?"
Xe khởi động, Hà Như Mộng xoay vô lăng lái xe ra khỏi hầm.
"Không phải, tôi chỉ hiếu kỳ chút thôi."
"Không có gì phải hiếu kỳ hết. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Mấy chuyện như vầy sẽ thường xảy ra, lần nào cô cũng hiếu kỳ như vậy, không cảm thấy nặng nề sao?"
Hà Như Mộng nhìn Cơ Phồn Tinh một chút, sau đó dời tầm mắt về phía trước.
"Tổng giám đốc có lời gì muốn nói?"
Cơ Phồn Tinh ngồi thẳng người nhìn về phía trước. Cô biết người phụ nữ này không thể hoàn toàn quên chuyện đêm đó, đây là muốn ba mặt một lời chăng?
"Chúng ta kết giao nhé!"
"Cái gì?"
Cơ Phồn Tinh kinh ngạc nhìn qua bên cạnh, cô ta vừa nói gì á? Kết giao? Với ai? Cô đâu phải là Cơ Hạo Nguyệt, cô ta muốn kết giao với ai?
"Chúng ta kết giao. Tôi biết cô rất khó tin, nhưng không phải chúng ta đã 'vượt rào' rồi đó sao?"
Giọng nói Hà Như Mộng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, không còn dáng vẻ lạnh tanh kia nữa.
Cơ Phồn Tinh ngơ ngác nhìn cô, dù chỉ là một cái gò má cũng khó có thể che lấp đi dung nhan xinh đẹp đó.
"Tổng giám đốc, chuyện đêm đó là do tôi quá chén làm bừa, cô nên suy nghĩ kỹ càng việc kết giao thì tốt hơn. Dù sao thân phận của chúng ta không giống nhau, nếu tin này bị rò rỉ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Tổng giám đốc, không tốt lắm."
Thật ra Cơ Phồn Tinh rất muốn đồng ý, nếu mai này Cơ Hạo Nguyệt trở về, cô tuyệt đối sẽ tán thành hai tay hai chân.
"Tôi không để ý tới cái nhìn của người khác, tôi chỉ quan tâm cô thôi."
Cơ Phồn Tinh cảm động, đó là lời mà người phụ nữ lạnh lùng, cao ngạo kia sẽ nói sao? Một người ở trên cao không thể với tới giờ đây lại đi khẩn cầu tình yêu phụ nữ? Hóa ra cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Dù bề ngoài lợi hại đến đâu, ở trước ái tình cũng chẳng khác gì ai.
"Tổng giám đốc, tôi cần cân nhắc chuyện này thật kỹ. Tôi không muốn vội vàng như thế. Dù sao đây cũng là chuyện cả đời, đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời được không?"
"Được, thật ra tôi cũng không định dùng nó để uy hiếp cô. Tôi thật sự thích cô rất nhiều năm, sợ cô 'thẳng' nên không dám theo đuổi. Những năm này, bên cạnh cô chưa từng xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào nên tôi nghĩ mình có cơ hội. Nếu cô không kỳ thị đồng tính, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại."
Hà Như Mộng nghĩ những năm này quá nhiều khổ sở rồi. Cô sợ sẽ xúc phạm cô ấy nên không dám tới gần mà chỉ đứng nhìn ở phía xa. Cô chứng kiến rất nhiều người bị cô ấy từ chối, đàn ông và phụ nữ đều có. Tuy không biết tại sao nhưng lại phát hiện cô ấy không chán ghét phụ nữ nên mới có dũng khí theo đuổi.
Nghe xong một đoạn thâm tình, Cơ Phồn Tinh bỗng có chút đố kị với Cơ Hạo Nguyệt. Người ta si tình nhiều năm vậy mà bà cô ngốc kia lại không biết, đúng thật là lãng phí tình cảm.
"Đợi tôi suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ cho Tổng giám đốc một câu trả lời chắc chắn."
Cơ Phồn Tinh cười cười, chân tình hứa hẹn. Hai bên gò má nổi lên lúm đồng tiền nhỏ thật đáng yêu làm sao.
"Được."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, qua hơn phút, Hà Như Mộng đưa Cơ Phồn Tinh đến khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, Cơ Phồn Tinh mới ý thức được một vấn đề, chính là 'lãnh đạo biết địa chỉ nhà mình!' Nghĩ tới đây, cô thở một hơi dài rồi nở nụ cười vui vẻ.
P/s: Dạo này hơi bận nên tiến độ hơi chậm, mọi người chịu khó đợi tí nhoa! :