Cơ Phồn Tinh về đến nhà lập tức gọi điện cho Cơ Hạo Nguyệt, cô sắp chịu hết nổi rồi! Người ta đã tỏ tình xong, cô cũng đâu thể xấu tới nỗi vờ nói chuyện yêu đương được.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Cơ Hạo Nguyệt sợ đến á khẩu, cứ ấp úng không nên lời khi Cơ Phồn Tinh hỏi có đồng ý không, chừng nào mới trở về, cuối cùng chỉ để lại một câu 'để tôi suy nghĩ, tối mai trả lời!'. Chuyện hợp đồng cũng khiến cô phiền muộn chết được, đành đẩy hết vào tối mai vậy.
Cơ Phồn Tinh biết chị gái không thể trả lời ngay nên mới nới lỏng chút thời gian suy nghĩ. Cô vốn đã đoán trước được mọi chuyện, có lẽ phải nới thời hạn trả lời hợp đồng thêm một ngày nữa.
Hôm sau, Cơ Phồn Tinh vẫn đi làm như thường ngày, bất quá lần này tốn rất nhiều 'công sức' chẳng hạn như lên lầu quan sát người phụ nữ kia có ở đó hay không, ra văn phòng cũng dò đầu dòm dòm hành lang. Thư ký Lý thấy khó hiểu bèn hỏi Giám đốc Cơ, nhưng chỉ nghe được câu 'không có gì!'.
Trong thời gian vật vã đợi chờ tan ca, điện thoại triệu hồi của lãnh đạo cứ réo hết lần này đến lần khác dọa Cơ Phồn Tinh sợ run lẩy bẩy.
Cơ Phồn Tinh xưa nay thản nhiên chưa bao giờ chật vật như bây giờ. Vì sao? Cô tự cho mình một lý do hợp lý là bởi đuối lý, sợ bị vạch trần nên mới ra nông nổi.
Đứng trong phòng Tổng giám đốc, Cơ Phồn Tinh vờ ra vẻ rụt rè, sợ hãi hòng mong lãnh đạo thông cảm thả về sớm.
"Suy nghĩ chuyện hợp đồng sao rồi?"
"Còn chưa kỹ lắm, Tổng giám đốc có thể cho tôi thêm vài ngày được không? Đây không phải chuyện nhỏ, nghĩ kỹ một chút vẫn tốt hơn. Hợp đồng cũ còn đến hơn hai mươi ngày nữa mới hết hạn, không cần phải gấp như vậy."
Cơ Phồn Tinh bưng ra bộ mặt tươi cười dịu dàng. Tuy có hơi sợ sệt nhưng không tài nào giấu được sức quyến rũ. Năm đó, Thái hậu là đệ nhất mỹ nữ của thành phố S, Cơ tiên sinh cũng nằm trong Top thập đại mỹ nam, con gái của họ chẳng kém chút nào đâu nha!
Hà Như Mộng nhìn nụ cười ấy cũng có chút si mê, có lẽ người đối diện đã quên mất lần đầu gặp gỡ ban xưa từ lâu rồi, ngay cả chuyện bảy năm trước cũng chẳng nhớ, nếu không cô ấy đã nhận ra cô rồi.
Nghĩ đến chuyện cô ấy thay thế Cơ Hạo Nguyệt năm xưa, ban đầu cứ ngỡ chỉ có một, ai ngờ sau khi nhìn thấy cô ấy và Cơ Hạo Nguyệt cùng xuất hiện mới biết em gái này vẫn hay đi học thay chị gái. Một người học quản trị kinh doanh, một người bên khoa kế toán tài chính, làm sao có thể đi học cùng một lớp. Bởi vì chọn khóa không giống nhau nên hai người không có khả năng xuất hiện đồng thời.
Mỗi lần tan học, giáo sư vừa ra khỏi, cô ấy đã tức tốc bay khỏi lớp như chạy nạn, muốn làm quen một hai câu cũng khó khăn. Chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại chú ý tới cô ấy, hơn nữa còn có thể phân biệt được hai chị em song sinh họ Cơ, bản thân cô cũng khá kinh ngạc với loại siêu năng lực đó.
Hồi ức qua đi, Hà Như Mộng luôn cảm thấy ký ức đó vô cùng đẹp đẽ, dù hai người không nói lời nào nhưng đặc biệt hạnh phúc.
"Nhưng cô cũng phải cho tôi kỳ hạn cụ thể đi chứ, đâu thể nào đến ngày cuối mới nói được."
"Sẽ không, nhiều nhất là ba ngày, ba ngày." Cơ Phồn Tinh cười ha hả, duỗi ra ba ngón tay hứa hẹn.
"Được, cho cô ba ngày. Ở đây có một bản hợp đồng, cô xem chút đi, nếu cảm thấy thích hợp thì ký tên." Nghe xong lời hứa hẹn, Hà Như Mộng cũng không ép buộc nữa, dục tốc bất đạt. Cô lấy một bản hợp đồng khác đưa cho người nọ.
Cơ Phồn Tinh sợ hãi nhìn hợp đồng trong tay Hà Như Mộng, từ lúc bước vào công ty đến nay đều bắt cô ký hoài ký mãi, nhìn giấy tờ mà trong lòng bỡ ngỡ.
"Cái này là gì?"
Cơ Phồn Tinh lắc đầu nguầy nguậy, hai tay đặt trước bụng không chịu đưa ra đón lấy.
"Hợp đồng tình yêu. Hôm qua thấy cô còn lo lắng, do dự nên chúng ta hãy lấy một năm làm hạn định. Nếu sau một năm cô vẫn không yêu tôi thì tôi sẽ không làm khó cô nữa, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."
Hà Như Mộng nói rất hờ hững, vẻ mặt ôn hòa càng làm Cơ Phồn Tinh cảm thấy tự trách.
"Tổng giám đốc có thể đợi tôi trả lời chung cho cả 'Hợp đồng tình yêu' lẫn 'hợp đồng lao động' được không?"
Cơ Phồn Tinh nhanh chóng tiến lên nhận hợp đồng. Cô hiếu kì chết đi được, rốt cuộc trong đó có điều kiện gì. Cơ Hạo Nguyệt đúng là tốt số, thật khiến người ta đố kị. Rốt cuộc kiếp trước chị ấy làm bao nhiêu việc thiện mới gặp được người vợ vừa giỏi, vừa thông minh như thế?
Nhìn Cơ Phồn Tinh đoạt lấy hợp đồng trong tay mình nhanh như gió, Hà Như Mộng thật sự rất muốn hỏi cô 'Cô tò mò nội dung đến vậy à?
"Có thể, tan việc rồi, về chung nhé! Tôi đưa cô về."
Lại đưa nữa hả!? Cơ Phồn Tinh muốn té xỉu tại chỗ, cô không muốn 'bị đưa' nữa đâu, hôm qua bị Thái hậu bắt gặp rồi nghiêm hình bức cung cả buổi, cuối cùng mình chạy trốn thế nào cũng chả nhớ, đã bị Thái hậu để mắt thì muốn trốn cũng khó.
"Tổng giám đốc, tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ, cô không cần đưa tiễn đâu, phiền lắm."
"Mua đồ? Tôi cũng đang muốn đi đây, đồ dùng trong nhà tôi hết cả rồi, nhân tiện đi chung luôn."
"..."
Cơ Phồn Tinh rất muốn tán bản thân một phát chết tươi. Lãnh đạo đâu cần phải thiệt tình thật thà như vậy chứ! Ý tứ từ chối rõ rành rành như vậy, lẽ nào cô ta đoán không ra?
"Đi thôi."
Hà Như Mộng xem đồng hồ rồi thu dọn tài liệu một chút, sau đó đứng dậy cầm túi xách rời phòng làm việc.
Cơ Phồn Tinh trừng to hai mắt không nói ra lời. Giờ đây cô mới ý thức được một vấn đề 'mặc kệ mình có nói bao nhiêu lời, lãnh đạo cũng chả thèm đếm xỉa!'. Cuối cùng cô bất đắc dĩ nói một câu 'Tôi về quẹt thẻ trước' liền đi ra ngoài.
Lúc quẹt thẻ, thư ký Lý thấy vẻ mặt táo bón của lãnh đạo bèn hỏi cô có khó chịu ở đâu không? Cơ Phồn Tinh quẳng lại một câu 'Tôi đang quằn quại, đau khổ ở địa ngục!' rồi quay lưng đi, bỏ lại cô thư ký với vẻ mặt đầy ngu ngơ.
Ngồi trên xe, hai người không nói chuyện (đúng hơn là Cơ Phồn Tinh không tìm ra chủ đề để nói), chỉ sợ mở miệng nói bừa làm lộ vẻ lúng túng.
Đến siêu thị, Cơ Phồn Tinh đẩy xe nhỏ lựa lựa kiếm kiếm mua cả một xe rau dưa và đồ dùng, còn Hà Như Mộng chỉ mua một ít đồ đơn giản. Hai người chuẩn bị tính tiền liền 'xui xẻo' bắt gặp một vị mỹ nữ rất có khí chất, Cơ Phồn Tinh hoang mang dừng bước, chuẩn bị quay đầu xe chạy trốn nhưng đã quá muộn.
"Tiểu Tinh..."
Còn chưa gọi xong, Thái hậu vừa nhìn thấy mỹ nữ đứng bên cạnh Cơ Phồn Tinh liền lập tức đổi xưng hô thành "Tiểu bảo bối."
Cơ Phồn Tinh nghe giọng của Thái hậu, hơi nhướng mày, bất đắc dĩ xoay người, sau đó cười hì hì nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Tiếng xưng này khiến Hà Như Mộng kinh ngạc, người phụ nữ vừa xuất hiện trước mắt trông chưa tới bốn mươi, thế quái nào lại là mẹ của Cơ Phồn Tinh? Chẳng lẽ là Mẹ kế? Cô bắt đầu động não lục tìm tư liệu liên quan tới mẹ của người nọ (bởi vì cô đã điều tra khá lâu rồi, bảy năm chứ nhỉ? Hoặc có lẽ là điều tra Cơ Hạo Nguyệt giúp chị gái mình.)
Có thể trách ai đây? Năm đó, nếu không vì chiếc hôn của Cơ Hạo Nguyệt thì chắc có lẽ chẳng có những phiền toái này. Tư liệu rất đơn giản: mẹ của Cơ Phồn Tinh là chủ nhiệm bệnh viện nhà họ Cơ, lúc còn trẻ là đệ nhất mỹ nữ của thành phố S.
Người phụ nữ trước mắt xinh đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ. Bà ấy đã hơn năm mươi rồi, bảo dưỡng thế nào lại trẻ được như vậy chứ? Câu chuyện cậu ba nhà họ Cơ si tình mà cả thành phố S đều biết là vì người phụ nữ này sao?
"Hôm nay bệnh viện tan ca sớm hả mẹ?"
Cơ Phồn Tinh ân cần lấy bó rau trên tay Thái hậu bỏ vào xe đẩy nhỏ, trên mặt nặn ra nụ cười trẻ con khả ái.
"Hôm nay không có ca phẫu thuật nào nên được nghỉ. Tiểu bảo bối, vị này là?"
Thái hậu nói cười dịu dàng nhìn người đẹp cao ngạo, lạnh lùng bên cạnh Tiểu bảo bối, trong lòng không khỏi than thở: 'chà chà, đúng là có phong thái của mình năm đó. Ngoại trừ hai cục cưng nhà mình ra thì cô ta là người sở hữu khuôn mặt đẹp ở thành phố S.'
"Chào dì, con tên Hà Như Mộng."
Cơ Phồn Tinh vốn định giới thiệu, nhưng vừa muốn há mồm đã có người nhảy vào họng. Cô xoay mặt nhìn người phụ nữ đang dịu dàng nở nụ cười kia, cô ta cũng có lúc dịu dàng như vậy sao?! Thiệt là dịu dàng quá trời quá đất hà!
Hà Như Mộng định nói mình là lãnh đạo của Cơ Phồn Tinh, nhưng nghĩ tới việc cô ấy không biết thân thế của mình nên bèn giới thiệu tên luôn một thể. Nếu để cô ấy biết mình đã biết chân tướng, không chừng sẽ phủi mông bỏ đi giống bà chị già của cổ mất.
"Mẹ, thật ra cô ấy là Tổng giám đốc công ty con."
Cơ Phồn Tinh bổ sung một câu hàm ý 'Thân phận cách xa nhau lắm'. Ai bảo Thái hậu thấy gái đẹp liền ra vẻ thân thiện làm gì! Để bà ấy khỏi suy nghĩ bậy bạ nên phải so sánh!
"Thật sao? Còn trẻ như vậy đã làm Tổng giám đốc rồi, xem ra con đúng là một cô gái vô cùng thông minh."
Thái hậu nói xong liền tiến lên nắm lấy tay phải của Hà Như Mộng, mặt mũi tươi cười rạng rỡ hệt như mía lau. Cơ Phồn Tinh thấy cảnh này rất muốn hối thúc mẹ đi lẹ một chút, tránh để bà dẫn sói vào nhà.
"Cảm ơn dì đã khen ngợi, con chỉ là nhờ bậc cha chú nâng đỡ mới có thể ngồi vào vị trí này."
Đối với hành động 'đột nhiên đến gần' của "Chuẩn mẹ chồng tương lai", Hà Như Mộng không hề chán ghét tí nào, thậm chí còn có chút thích thú. Không phải vì bà cởi mở mà do bà mang đến cho người khác cảm giác rất thoải mái. Vị này trông hơi trẻ con, nhưng phỏng chừng cũng không đơn giản.
"Gây dựng thì dễ, giữ vững mới khó. Có thể gìn giữ và phát huy tốt gia nghiệp của cha ông đủ để chứng minh năng lực của con không thua gì họ rồi. Con và Tiểu Bảo Bối nhà dì cũng tình cờ gặp nhau sao?"
Cơ Phồn Tinh nghe xong lập tức biết mẹ mình bắt đầu lôi kéo người kia. Đây là dấu hiệu bà quyết tâm mang sói về nhà. Tối qua thẩm vấn không thành nên hôm nay muốn kéo người ta về nhà điều tra đây mà.
"Mẹ, mẹ làm vậy sẽ khiến Tổng giám đốc khó chịu đó. Tổng giám đốc cũng tới đây mua đồ, tiện đường đi chung con thôi."
Cơ Phồn Tinh vội vàng giải thích, không cho Thái hậu có cơ hội ra tay.
"Ồ thế à! Đúng rồi Mộng Mộng, lát nữa con có vội về nhà không?"
"Không ạ, chị gái con đã ra nước ngoài, cha mẹ cũng nghỉ phép ở nước ngoài, trong nhà chỉ có mình con thôi."
Hà Như Mộng không biết "Chuẩn mẹ chồng tương lai" chuẩn bị làm gì, nhưng thấy mớ đồ Cơ Phồn Tinh mua cũng đoán được sẽ tổ chức tiệc sinh nhật. Cơ mà Cơ Phồn Tinh sinh vào tháng năm đã qua rồi, trong nhà chỉ còn cô ấy và mẹ nên ắt hẳn là sinh nhật dì rồi.
"Vậy thì thật là tốt, hôm nay con ghé nhà dì ăn cơm đi. Trong nhà chỉ có dì và Tiểu bảo bối thôi, vừa hay cũng là sinh nhật của dì, thêm người thêm vui!"
"Mẹ, Tổng giám đốc bộn bề nhiều việc, mẹ đừng làm khó người ta."
Cơ Phồn Tinh thấy Thái hậu nhiệt tình hẹn ước liền bày ra vẻ mặt khổ sở ngăn cản. Khổ nỗi Thái hậu đâu thèm nghe lời cô nói, bà lộ ra đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Hà Như Mộng đắm đuối, hy vọng cô đồng ý.
"Hôm này là sinh nhật dì mà, dù con có bận tới đâu cũng phải đi. Tình cờ hiếm gặp, con cũng hy vọng cùng dì mừng sinh nhật lâu dài."
Hà Như Mộng đặt tay trái của mình lên tay Thái hậu, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Cơ Phồn Tinh ở một bên chứng kiến cảnh 'mẹ con thắm thiết', nội tâm gào khóc, cơ mà hai người phụ nữ này cũng chả thèm ngó ngàng gì tới tâm tình của người ta.
"Tiểu Tinh Tinh, con đẩy xe đi tính tiền đi. Xe mẹ để dưới hầm, giờ mẹ và Mộng Mộng về trước, lát con lái xe mẹ về sau nha!"
Thái hậu đưa chìa khóa xe của mình cho con gái, sau đó kéo tay Hà Như Mộng đi trước. Cơ Phồn Tinh chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ đến đây mua ít đồ thôi mà, tại sao lại mang người phụ nữ kia về nhà?
Tính tiền xong, Cơ Phồn Tinh đến tiệm gato mua bánh, sau đó lái xe Thái hậu về nhà, còn Thái hậu thì đang ngồi xe của Hà Như Mộng ở phía trước.