Hai người dùng xong bữa tối mới lên giường nghỉ ngơi, nhưng lần này Cơ Hạo Nguyệt lại trở nên trầm mặc, rõ ràng không buồn ngủ mà vẫn nhắm chặt mắt không nói lời nào.
Hà Giai Kỳ làm sao có thể chịu đựng người ta lạnh lùng với mình như vậy. Tuy cô không biết vợ đang tính toán chuyện gì, nhưng cô biết trong đầu em ấy ít nhiều cũng có chút ngổn ngang, nếu không sẽ không yên lặng như vậy.
Nghĩ tới những ngày sống chung vừa qua, giữa hai người chưa từng xuất hiện vấn đề gì lớn, họ có thể bao dung tính cách của nhau, nhưng tất cả chỉ giới hạn trong cuộc sống hàng ngày chứ không phải sâu thẳm bên trong.
Tuy nhiên, cô sẽ không thể bao dung nếu như có ai khác đeo bám em ấy.
Hà Giai Kỳ dựa vào giường, cánh tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Hạo Nguyệt, thấp giọng hỏi:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao em không để ý đến chị?"
"Hả? A, em đâu có."
Cơ Hạo Nguyệt lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Hà Giai Kỳ cười cười xích lại gần mình. Cô hơi rụt cổ lại, chị ấy lại bắt đầu có dấu hiệu đè áp rất rõ ràng.
"Chúng ta lên giường lâu như vậy rồi mà em cũng chẳng nói lời nào, không lẽ chị làm gì khiến em không vui?"
Hà Giai Kỳ nghĩ đến chuyện có thể ảnh hưởng đến em ấy, ngoại trừ chuyện trong phòng tắm lúc chiều ra thì hẳn là không có cái khác?
"A, không có, tuyệt đối không có, ha ha."
Cơ Hạo Nguyệt cho rằng Hà Giai Kỳ đã đoán được chuyện mình đang nghĩ liền huơ huơ tay trước mặt, kiên quyết bác bỏ.
Chuyện này đều là 'ngươi tình ta nguyện', lúc ấy mình nhất thời mất khống chế mới để người kia chiếm vị trí chủ động, ngoài ý muốn thôi. Về sau cô nhất định phải ở trên hung hăng đè ép người phụ nữ này đến độ không đứng dậy nổi mới được. Cơ Hạo Nguyệt nói thầm trong lòng, còn thỉnh thoảng nghĩ đến các loại sách lược, ngay cả 'tam thập lục kế' cũng hiện lên não chờ kế hoạch tốt dùng trên chiến trường.
"Hả?"
Hà Giai Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cô luôn cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy. Nhìn nét mặt và thái độ kiên quyết của em ấy tuyệt đối là bởi vì chuyện lúc chiều. Nhưng chuyện đó về sau sẽ thường xuyên phát sinh, thật sự phải để ý đến vậy sao?
"Vậy chúng ta ngủ đi."
Hà Giai Kỳ nghiêng người nằm xuống, không nghĩ ra cũng không thể buộc mình ngừng suy nghĩ, dù có hỏi thì chị ấy nhất định sẽ không trả lời, chỉ cần nhìn tròng mắt đảo quanh kia là biết trong đầu không có chuyện gì tốt.
Cô đưa tay tắt đèn rồi ôm Cơ Hạo Nguyệt ngủ. Gần sáng rồi, không ngủ ngày mai lại nằm ỳ cho mà xem.
Qua thêm vài phút đồng hồ, nghe được tiếng hít thở đều đều của Hà Giai Kỳ, Cơ Hạo Nguyệt cho là chị ấy đã ngủ. Cô đưa tay huơ trước mắt cũng không có phản ứng, xác định đã thật sự ngủ.
"Hầy, ngủ chết như heo."
Cô đưa tay định đánh Hà Giai Kỳ nhưng cuối cùng lại cười cười thả nắm đấm, dịu dàng xoa bóp gò má của đối phương.
"Chị chỉ có lúc ngủ mới đáng yêu, thời gian khác thì siêu cấp đáng ghét."
Cơ Hạo Nguyệt vừa nói vừa cười, cảm giác hạnh phúc đến khó hiểu.
"Thật sự đáng ghét như vậy sao?"
Âm thanh bất chợt truyền vào tai Cơ Hạo Nguyệt dọa cô sợ đến chết đứng, qua hai giây mới lớn tiếng quát Hà Giai Kỳ:
"Chị tính nhát ma nửa đêm hả? Có biết sẽ hù chết người ta không?"
Cô hung hăng liếc người kia một cái, sau đó lấy tay trấn áp lồng ngực đang phập phồng.
"Em ăn hiếp chị mới đúng á, vợ đại nhân, chẳng lẽ em không cho phép chị nói chuyện?"
Hà Giai Kỳ oan ức khóc lóc kể kể với Cơ Hạo Nguyệt trông có vài phần giống tiểu thư.
Cơ Hạo Nguyệt đen mặt trợn mắt nhìn lại Hà Giai Kỳ, gì mà ăn hiếp? Ai dám a! Làm gì ra vẻ oan ức lớn lao đến thế! Diễn kịch giống như thật, không nhận giải Oscar cũng uổng lắm, không làm diễn viên thực sự quá lãng phí.
"Chị cứ ở đó giả vờ đi, để em xem chị có thể vờ vịt đến khi nào? Nói đến ăn hiếp mới nhớ, rốt cuộc đêm hôm đó hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Đêm nào cơ?"
Hà Giai Kỳ ra vẻ không biết, giả câm vờ điếc.
"..."
Cơ Hạo Nguyệt nghe nói như thế, trong lòng lập tức khó chịu, biết rõ mà còn giả ngu, da mặt người này dày lên như thế từ bao giờ? Không, phải nói là da mặt của chị ấy chưa hề mỏng.
Cô nắm chặt nắm đấm, nhịn xung động muốn hành hung xuống.
"Hừ, chị cứ giả vờ ngốc nghếch tiếp đi, dù sao thì một ngày nào đó em cũng sẽ biết chân tướng, đến lúc đó, em nhất định sẽ cho chị đẹp mặt."
Cơ Hạo Nguyệt quét mắt liếc người nọ, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Hà Giai Kỳ rất ít khi bắt gặp vợ tức giận như vậy, trước kia em ấy luôn cười toe toét, đâu ngờ tính tình lại cáu kỉnh như thế. Em ấy đòi biết chân tướng cũng đúng, nếu chuyện phát sinh trên người mình, đoán chừng cũng sẽ không nói suông như vậy.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng tức giận nữa được không? Chị sai rồi, để chị nói cho em biết!"
Ọe, Cơ Hạo Nguyệt kém chút nôn hết cả ra, mặt mày âm trầm, cô không thể chịu đựng nổi giọng nói 'bánh bèo' như vậy nữa.
Cô ôm gối, đặt mông dựa vào đầu giường, mắt hướng về phía Hà Giai Kỳ, bên miệng không ngừng lớn tiếng gầm rú.
"Hà Giai Kỳ, chị là đồ khốn kiếp, chị không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?"
"Ôi, lần này đúng thật là mưu sát vợ."
Hà Giai Kỳ bị hành động hung hăng nện lên chăn của Cơ Hạo Nguyệt làm giật nảy mình, nhưng trong lòng ít nhiều cũng biết em ấy không dùng sức, sau đó còn ôm đầu nằm lỳ trên giường giận lẫy.
"Chị... chị xem con hổ như em là mèo bệnh hả?"
Cơ Hạo Nguyệt thực sự nhịn không nổi nữa, cô ném tay đang gối dưới đầu qua một bên rồi vén chăn nhào về phía Hà Giai Kỳ, sau đó đặt mông ngồi lên đùi người nọ, hai tay giữ lấy cổ tay đối phương phòng ngừa bị phản công.
Lần này Hà Giai Kỳ đã được mở mang kiến thức về 'sư tử Hà Đông', uy vũ tinh thần của cô gái này không tệ chút nào. Nhìn bộ dáng của em ấy, xem ra đã nghỉ ngơi rất tốt.
"Vợ, em muốn ở trên cũng đâu cần làm vậy a. Cứ trực tiếp tới là được, chị nằm yên mặc em chà đạp."
Cơ Hạo Nguyệt nghe Hà Giai Kỳ nói xong liền muốn trào ra một ngụm máu tươi. Người phụ nữ này không biết sợ là gì sao? Chẳng lẽ chị ấy là sinh vật ngoài hành tinh?
Tư thế của hai người lúc này thực sự rất xấu hổ, dù đêm tối như mực cũng không thể xem nhẹ hơi thở khác biệt của đối phương.
Trông thấy Cơ Hạo Nguyệt không nói lời nào, Hà Giai Kỳ lại bổ sung một câu:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, em ở trên cũng phải cởi quần áo ra chứ! Chị rất thích tiếp xúc trực tiếp với em, nên về sau đi ngủ đừng có mặc đồ, lúc làm việc sẽ rất phiền phức."
"..."
Cơ Hạo Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, giờ đây cô đã không còn tin trên đời này có 'ngự tỷ cao ngạo, lạnh lùng' nữa. Ngự tỷ nào mà như vậy? Trước kia, mặc dù chị ấy xấu tính nhưng ít nhiều gì cô cũng có chút sùng bái. Người có thể giẫm đạp lên những gã ưu tú dưới chân, trên đời này có mấy ai. Cơ mà tại sao khi ở chung lại biến thành một ả lưu manh như vậy!?
"Hà Giai Kỳ, có phải là chị không vậy? Trước kia chị rất cao ngạo lạnh lùng, tại sao bây giờ lại thay đổi dâm dê như thế?"
"Chị lạnh lùng với người khác vì họ không có nửa xu quan hệ, cùng lắm chỉ là bà chủ và nhân viên, hoặc là quan hệ khách hàng. Đối với em, chị không cần phải như thế. Em là người chị thích, chị muốn dùng con người thật của mình ở bên cạnh em, sống như vậy sẽ không ai phải mệt mỏi"
Hà Giai Kỳ thẳng thắn, hùng hồn, cô thích tất cả mọi thứ ở hiện tại.
"Chị ham muốn đối với em là nhu cầu sinh lý rất bình thường. Chị cũng chỉ có phản ứng với một mình em thôi, còn người khác, chị hoàn toàn không có cảm giác. Em không thích chị của hiện tại sao?"
Nếu thật là vậy, chính Hà Giai Kỳ cũng không biết phải làm như thế nào để ở cạnh Cơ Hạo Nguyệt. Sau sự kiện kia, cô cũng đã nghĩ qua nên dùng thân phận gì để sống chung em ấy. Gia cảnh của em ấy tương đối bảo thủ, dù sao họ cũng là dòng dỗi thư hương thế gia suốt hai trăm năm nên mọi thứ đều không giống với người thường.
Nghe được giọng nói của Hà Giai Kỳ chứa đựng sự dè dặt, không hiểu vì sao tim Cơ Hạo Nguyệt chợt nhói đau, cảm giác buồn bã, khó chịu.
"... Cũng không phải, chị cứ là chính chị được rồi. Ở cạnh chị năm năm rồi, bây giờ chị thay đổi lớn quá nên em có chút không thích ứng thôi."
Cơ Hạo Nguyệt thấp giọng nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, rất mỏng. Cô rời khỏi người Hà Giai Kỳ, sau đó kéo chăn giúp chị ấy đắp kín rồi nằm xuống.
Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt nằm xuống mới biết mình đã nói lời khiến em ấy thương tâm, nhưng đó đều là lời thật việc thật, chẳng lẽ em ấy không thoải mái trong lòng?
"Em đó, đừng để ý nhiều như vậy. Chị xưa này chưa từng lừa gạt em điều gì, mặc kệ trước kia hay hiện tại, chị đều là chị. Nếu em thích chị của lúc trước, chị có thể biến trở về dáng vẻ đó. Nếu em không thể thích nghi được hiện tại thì hãy thử tiếp nhận xem sao. Chị yêu em, chị sẽ bao dung em hết thảy, như vậy không tốt sao?"
Tư tưởng bên trong thường sẽ vì cuộc sống mà thay đổi, Hà Giai Kỳ tin mình chân thành sẽ được Cơ Hạo Nguyệt tiếp nhận. Mặc kệ tốt hay xấu, nếu là chân ái, em ấy sẽ từ từ chấp nhận. Nếu không phải, dù cho mình có ngụy trang hay đánh mất bản thân thì kết cục cũng chia tay.
Yêu là thẳng thắn, tín nhiệm, bao dung, chân thành. Đôi khi sẽ có ít người đánh mất bản thân vì muốn làm vừa lòng người yêu, khiến tình yêu trở nên mệt mỏi. Càng lụy tình sẽ càng dễ đổ vỡ, cả hai sẽ sống mệt mỏi hơn.
Cơ Hạo Nguyệt bị Hà Giai Kỳ làm xúc động, nội tâm cô cũng hiểu được ít nhiều, giống như chị ấy đã nói, hãy là chính mình. Tình yêu không cần sống chết không đổi, nhưng ít ra phải biết chân thành mới đi xa được.
"Chị... chị nói nhảm nhiều quá! Em không nói với chị nữa, chuyện đêm đó, sáng sớm sẽ tìm chị tính sổ sau."
Cơ Hạo Nguyệt ngạo kiều đứng lên kéo chăn mền, sau đó đặt đầu lên ngực Hà Giai Kỳ, môi dán lên 'chỗ mềm mại' bên trái, đưa tay vòng lấy eo của đối phương, cảm nhận mùi cơ thể, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tình trạng hiện tại khiến thân thể Hà Giai Kỳ căng thẳng, lần đầu tiên được em ấy ôm ấp yêu thương. Cô thở dài nhẹ nhõm rồi mỉm cười ôm người trong ngực, hạnh phúc thiếp đi.