Hôm sau, Cơ Hạo Nguyệt tỉnh lại lập tức bắt gặp một gương mặt đang tươi cười cực kỳ ngọt ngào và xinh đẹp ở trước mắt, còn mang theo đôi chút dịu dàng.
Sáng sớm đã nhìn thấy mỹ nữ, tâm tình vốn phải tốt mới đúng, nhưng Cơ Hạo Nguyệt lại cảm thấy mất mặt, còn giận dỗi nói:
"Tỉnh dậy rồi sao không mặc quần áo?"
Hà Giai Kỳ nằm sấp trong chăn nhìn người nọ, tất cả cảnh đẹp đều hiện ra trước mắt. Cô gái nhà mình vốn bảo thủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tính cách rất riêng.
Chị ấy biết nơi này là nhà mình, có khách đến cũng chỉ đơn giản mặc một chiếc áo ngủ sẽ bị người khác săm soi, ve vãn. Lòng chiếm hữu mãnh liệt của Cơ Hạo Nguyệt mạnh mẽ hơn Hà Giai Kỳ.
"Còn không mau rời giường, không mặc cũng được mà. Sáng muốn ăn gì nào? Chín giờ mất rồi."
Hà Giai Kỳ nép vào ngực Cơ Hạo Nguyệt nũng nịu hệt như con nít, càng ép hai 'quả lớn' kia lên thân thể người nọ.
Cách một lớp tơ tằm, Cơ Hạo Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng xúc cảm mềm mại. Ai lại không thích đào to ngon ngọt hơn bánh bao nhỏ chứ! Hai tay cô giật giật muốn nắm lấy, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Chị... chị đứng lên trước đi, đừng ép quá làm em khó chịu."
Cô quay mặt đi, không nhìn Hà Giai Kỳ.
"Được rồi, vợ đại nhân. Chị đi mặc quần áo."
Hà Giai Kỳ bay qua cơ thể Cơ Hạo Nguyệt, sau đó xuống giường cầm đồ trên kệ áo mặc vào.
Lúc đầu, Cơ Hạo Nguyệt hướng mặt ra ngoài, nhưng khi Hà Giai Kỳ xuống giường, tất cả mỹ cảnh liền hiện ra mồn một trước mắt, làm mặt cô lập tức đỏ au như quả cà chua, trong lòng không nói thầm một câu: 'người phụ nữ này rốt cuộc là người Trung Quốc hay là người phương Tây? Phóng khoáng đến độ này thật làm người ta chỉ biết câm nín mà!'
Hà Giai Kỳ mặc quần áo tử tế, đang định nói chuyện với Cơ Hạo Nguyệt nhưng em ấy lại xoay mặt đi, hình như cổ và mặt đều ửng hồng, có chút là lạ.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, em sao vậy?"
Cô đi đến bên giường, đưa tay nâng mặt Cơ Hạo Nguyệt lên xem xét mới giật nảy mình, mặt thật sự đỏ kinh khủng. Vừa nãy còn rất tốt mà, tại sao chỉ sau một hai chục giây đã biến dạng, nóng đến đáng sợ.
"Không có... Không sao đâu, một hồi nữa là ổn. Em đói quá, chị nấu cơm đi!"
Cơ Hạo Nguyệt không muốn Hà Giai Kỳ biết mình bối rối, chỉ có thể mau chóng đẩy cô ra, chậm rãi làm dịu dòng suy nghĩ của mình.
"Thật sự không có gì? Nhưng tại sao mặt em lại đỏ như thế, có phải phát sốt rồi không?"
Hà Giai Kỳ vẫn không yên lòng, sắc mặt của em ấy quá mức khác thường, làm sao yên tâm nấu cơm đây.
"Em đã bảo là không sao. Chị còn không đi, em sẽ giận đó!"
Thái độ của Cơ Hạo Nguyệt khá nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cuối cùng càng trở nên khó xử. Cô biết Hà Giai Kỳ lo lắng, nhưng cô cũng không muốn để lộ điểm xấu của mình cho chị ấy xem.
"Được rồi, chị đi ngay đây. Em chờ một chút."
Hà Giai Kỳ trông thấy Cơ Hạo Nguyệt thật sự tức giận bèn nhanh chóng đi rửa mặt, nấu cơm.
Sau khi Hà Giai Kỳ rời đi, Cơ Hạo Nguyệt mới thở dài một hơi. Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng chưa làm tối qua, sau đó đứng dậy khỏi giường, vào toilet rửa mặt, thay quần áo. Xong xuôi, cô đến phòng sách bật máy tính vào web tìm kiếm tài liệu cần thiết.
Cơ Hạo Nguyệt vội vàng làm xong cũng là lúc Hà Giai Kỳ nấu cơm lên tìm. Thấy em ấy từ phòng sách bước ra, hiếu kì hỏi một câu:
"Vào đó đọc sách sao?"
"Không có, tra cứu vài thứ thôi."
Cơ Hạo Nguyệt hơi chột dạ, không dám nhìn Hà Giai Kỳ. Cô vòng qua người chị ấy, đi thẳng xuống lầu.
Hà Giai Kỳ thấy thế lại càng thêm hoài nghi. Cơ Hạo Nguyệt không phải là người nói dối, tránh né như thế hình như cũng có chút thú vị.
Lúc ăn cơm, Cơ Hạo Nguyệt luôn cúi đầu, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng gắp rất ít. Hà Giai Kỳ nhìn thấy bộ dáng của vợ như thế càng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến người phụ nữ của mình vấn vương như thế.
"Lúc ăn cơm đừng suy nghĩ chuyện khác, nhanh già lắm đó."
Hà Giai Kỳ gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén Cơ Hạo Nguyệt, cô có chút tức giận đối với thái độ không chuyên tâm ăn cơm của người kia.
"Thật sao?"
Cơ Hạo Nguyệt nghe Hà Giai Kỳ nói, đột nhiên ngẩng đầu, nói xong liền hối hận. Cô mím môi không nói thêm gì nữa, mình kém chút đã bị lừa rồi, chỉ biết hung hăng trợn mắt nhìn Hà Giai Kỳ một lúc.
"Thật gì? Chị nói em á, lúc ăn cơm thì phải tập trung, đừng nên nghĩ chuyện khác."
"Ờm."
Cơ Hạo Nguyệt nhìn Hà Giai Kỳ đáp lại một tiếng, sau đó bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Hà Giai Kỳ tinh tế quan sát Cơ Hạo Nguyệt, cô phát giác hình như vợ đang có một kế hoạch ghê gớm gì đó. Cơ mà chỉ cần em ấy không chạy trốn nữa là tốt rồi, mấy chuyện khác đều dễ giải quyết.
Ăn xong bữa sáng, à không, phải nói cơm trưa mới đúng. Dùng bữa xong đã đến mười một giờ rồi, chẳng biết khi nào ăn tiếp cơm trưa đây.
Cơ Hạo Nguyệt ngồi trên sofa cầm điều khiển tivi, không ngừng đổi kênh. Từ nghệ thuật đến phim truyền hình, rồi lại đến đủ loại hình phức tạp khác, tìm một vòng cũng không tìm thấy gì thích hợp. Lúc này, Hà Giai Kỳ rót hai ly nước trái cây đưa tới trước mặt.
"Nếu không có kênh nào muốn xem thì chúng ta ra ngoài một chút nhé!?"
Hà Giai Kỳ biết Cơ Hạo Nguyệt nôn nóng, cũng hy vọng đi đó đi đây phân tán lực chú ý của em ấy một chút, tiện thể xúc tiến thêm tình cảm.
Cơ Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hà Giai Kỳ, sau đó lại nhìn về phía màn hình. Nửa ngày mới nói ra một câu:
"Bây giờ nắng lắm, ngày mai đi."
Nói xong cũng nghiêm túc xem tivi, không có ý muốn đi cùng Hà Giai Kỳ.
Giữa căn phòng khách rộng lớn, ngoại trừ âm thanh tivi ra thì chẳng còn tiếng động nào khác. Loại tình huống tẻ ngắt này không hề tốt đẹp gì đối với Hà Giai Kỳ. Cô hạ mình đến gần Cơ Hạo Nguyệt, sau đó đưa tay ôm em ấy rồi đặt đầu lên vai.
Có vẻ như Cơ Hạo Nguyệt cũng đã quen Hà Giai Kỳ như vậy, cô nhìn chị ấy một chút, màu môi ửng đỏ nhúc nhích đôi ba lần.
"Em muốn hỏi gì thì cứ nói đi!"
Thấy vợ muốn nói lại thôi, Hà Giai Kỳ thực sự không biết nên làm gì mới hợp lý. Giữa vợ và vợ, có chuyện gì cũng nên nhanh chóng giải quyết, tránh tích lũy quá lâu dẫn đến phiền phức nghiêm trọng.
Cơ Hạo Nguyệt buông điều khiển xuống, do dự hồi lâu mới xếp chân ngồi thẳng người, đối diện với Hà Giai Kỳ, mặt mũi trông rất nghiêm túc.
Lần đầu tiên Hà Giai Kỳ gặp phải chiến trận này, nghiêm túc như thế, xem ra là chuyện không nhỏ.
"Tiểu Kỳ, em... em muốn hỏi là,... là đêm hôm đó, giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì hay không?"
Cơ Hạo Nguyệt luôn cảm thấy kỳ quái, sáng sớm hôm đó, cô đã nhìn thấy trên giường có máu, hơn nữa ngón giữa của mình còn lưu lại vết máu. Đêm đó, cô uống say mèm, rất nhiều chuyện hoàn toàn không nhớ rõ, nên làm sao có thể quan hệ với người khác. Cô luôn cảm thấy trong chuyện này có sự tình khác.
Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt vẫn còn để ý đến chuyện đêm đó, kỳ thật mở miệng trả lời cũng không khó, nhưng làm sao mình có thể mở miệng nói ra chân tướng đây, nếu em ấy biết mọi chuyện thì có tức giận hay chạy trốn tiếp nữa không?
"Em thật sự muốn biết chuyện đêm đó?"
"Ừ hừ."
Cơ Hạo Nguyệt dùng sức gật đầu, cô tha thiết muốn biết tại sao mình ngủ với người khác lại chẳng có ấn tượng gì. Chị ấy bảo mình phải chịu trách nhiệm, nhưng cô vẫn muốn biết nguyên do, nếu không sẽ bị người phụ nữ này đè áp cả đời không vươn mình lên nổi.
Có thể có lần thứ nhất, nhất định sẽ có lần thứ hai, chân tướng sự tình rất quan trọng.
"Em cam đoan sẽ không tức giận?"
Hà Giai Kỳ thấy Cơ Hạo Nguyệt tò mò dữ quá, liệu em ấy biết xong chân tướng có phủi mông bỏ đi không? Cô vất vả lắm mới theo đuổi được vợ, sao có thể bởi vì chuyện này lại phải bay khắp thế giới tìm em ấy nữa?
Ai không muốn ôm vợ ngủ mỗi ngày, ai không muốn nhìn thấy vợ luôn loanh quanh bên cạnh mình, ai không muốn đem mọi thứ tốt nhất trên đời cho người yêu? Chuyện đêm đó, thật khó mà mở miệng.
"Không giận."
Hà Giai Kỳ dây dưa khiến Cơ Hạo Nguyệt càng thêm gấp gáp. Trước kia, cô là một người quả quyết, tại sao bây giờ lại do dự làm cô vợ nhỏ phiền lòng.
"Vậy chị nói đó!"
"Đừng vòng vo nữa, coi chừng em lấy gối đánh chị nha."
Cơ Hạo Nguyệt thực sự ngứa mắt, thuận tay cầm gối giơ cao, làm ra tư thế chuẩn bị đánh người.
"Được rồi, chị nói. Sao em lại thích bạo lực gia đình như thế?"
Hà Giai Kỳ giơ tay đầu hàng. Vợ trở nên bạo lực như vậy từ lúc nào ấy nhỉ? Sau này phải ra sức uốn nắn mới được.
"Lại nói nhảm?"
Cơ Hạo Nguyệt không quan tâm mấy chuyện này lắm, cô đã nhẫn nhịn rất lâu rồi. Mắt trừng Hà Giai Kỳ, nếu chị ấy dám nói nhảm thêm câu nữa thì chiếc gối này nhất định sẽ rơi xuống.
"Ngày đó a, khục khục..."
Hà Giai Kỳ đang muốn mở miệng nói chuyện liền bắt đầu ho khan không ngừng. Cơ Hạo Nguyệt xem xét tình huống, thấy người nọ cứ mãi ho khan liền buông gối, sau đó nhanh chóng tiến lên xem có chuyện gì hay không.
"Em sao rồi? Uống thêm ngụm nước trái cây đi."
Tay trái cầm nước trái cây, tay phải giúp em ấy vỗ vỗ sau lưng, trên mặt đã không còn bộ dáng dữ dằn của sư tử Hà Đông nữa mà đã thay bằng một khuôn mặt đầy lo lắng.
Hà Giai Kỳ vốn cũng không muốn mở miệng nhắc chuyện đêm đó, bởi nó thực sự quá mức lúng túng. Cô làm bộ ho khan trốn qua một kiếp, ai ngờ Cơ Hạo Nguyệt lại lo lắng kinh hãi đến thế, khiến tim cô cũng lập tức mềm nhũn.
"Chị không sao, thở thông suốt liền tốt."
"Thật không? Nếu chị không muốn nói thì thôi vậy."
Cơ Hạo Nguyệt đặt ly Hà Giai Kỳ vừa uống lên bàn, so với chân tướng, cô càng quan tâm chị ấy hơn. Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng biết chuyện đêm đó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Kỳ thật trong đầu cô cũng có một chút ấn tượng, nhưng nó không được rõ rệt thôi. Ký ức chắp vá từng đoạn ngắn, một lúc sau đã có thể tự nhớ lại được. Chị ấy không mở miệng, e rằng trong lòng có ý nghĩ khác?
Trước kia, cô không biết bản thân có thích chị ấy hay không, nhưng ít ra bây giờ cô đã bắt đầu yêu. Cô sẽ lo lắng và suy nghĩ cho chị ấy, thậm chí không yên tâm để chị ấy ra ngoài. Thật ra thời gian được chị ấy sủng ái cũng không xấu, nhưng năm dài tháng rộng, có gì là quan trọng mãi đâu.
Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt thỏa hiệp, trong lòng càng thêm tự trách. Em ấy biết chân tướng thì thế nào? Dù sao em ấy đã là vợ của mình, nếu biết xong sẽ nổi trận lôi đình thì mình cũng chấp nhận. So với việc mất đi em ấy, những chuyện khó nói kia căn bản chính là hạt cát trên sa mạc.
"Sợ em ngủ không yên nên chị sẽ nói cho em biết."
Hà Giai Kỳ cúi đầu hôn lên khóe môi của Cơ Hạo Nguyệt rồi cười cười mở miệng kể chuyện đêm đó.