Chương
Nghĩ đến đây, trong mắt Lương Tiểu Ý hiện lên sự kiên quyết, cô bước lên bục, cầm chiếc micro ở trên bàn lên, ánh mắt cực kì nghiêm túc, hướng về khách khứa trong nhà thờ nói: “Như mọi người đã biết, bố tôi vừa mới thay thận, ông ấy không được kích động. Mọi người nói tôi như thế nào cũng không sao, nhưng chuyện ngày hôm nay, tôi hy vọng mọi người sẽ giữ bí mật giúp tôi. Nếu có người nào đó để lộ chuyện này khiến bố tôi biết, tôi sẽ, cầm dao đến giết người đó” Lời cô vừa nói ra khiến mọi người kinh ngạc, cô nhìn một lượt, lạnh lùng nói, “Nếu không tin thì cứ thử xem”
Mọi người bị sự hung dữ này của cô dọa sợ, không còn ai dám tám chuyện nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Lương Tiểu Ý có chút thay đổi và sợ hãi.
Mọi người nhìn nhau, thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương… Không phải phát điên rồi chứ? Nếu thật sự phát điên, giết người sẽ không được coi là phạm pháp, chuyện hôm nay tốt nhất không nên để lộ ra ngoài.
Mẹ Lương che miệng, đau lòng đến mức không muốn sống.
Con gái là bà sinh ra, bà đương nhiên biết tính cách của cô, một cô gái hiền lành, một đứa vẫn còn nhỏ mà chỉ vì một đứa trẻ con không quen biết, đến mạng của mình cũng không cần nữa, vậy mà lại ở trước mặt mọi người nói những lời hung dữ như vậy… Nước mắt mẹ Lương dần dần rơi xuống.
Là bà đã không kiểm tra kĩ, khiến con gái gả cho một người đàn ông không ra gì.
Trong lòng mẹ Lương cực kì hối hận… Thật ra chuyện này cũng không phải lỗi của mẹ Lương, người thật sự có lỗi, chính là Tô Lương Mặc.
Chỉ là, với tâm tình của một người làm mẹ, chỉ hi vọng con gái được hạnh phúc. Thấy con gái không hạnh phúc, người làm mẹ sẽ cảm thấy rất áy náy.
Lương Tiểu Ý tự cười chế giễu bản thân, ở bên cạnh Tô Lương Mặc người đàn ông đó bao lâu nay, cũng không uổng phí, chí ít có thể làm ra bộ dạng máu lạnh, khiến mọi người khiếp sợ.
Đôi môi nở ra nụ cười đau khổ.
Đại Bàn không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ có thể vỗ lên vai Lương Tiểu Ý: “Đi thôi, chúng ta đến thành phố S hỏi cho rõ ràng.”
Thành phố S.
Tòa nhà tập đoàn tài chính Tô Thị.
Phòng Tổng giám đốc tầng , Lục Trâm mặt đầy căng thẳng, cười lạnh nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế: “Ha ha… cậu đã đạt được mục đích, vui rồi chứ?”
Tô Lương Mặc buồn bực hút một điếu thuốc. Ánh mắt hung dữ như con chim ưng, nhìn thấu ánh mắt của Lục Trầm, đáy mắt hẹp dài đầy lạnh lùng, lên tiếng: “Ra ngoài!”
Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói với bạn bè, đây là lần đầu tiên.
“Hơ; Lục Trầm vẫn tiếp tục cười lạnh, “Làm sao? Không vui à? Đạt được mục đích rồi, sao cậu còn không vui? Cô gái đó, òa khóc như một đứa trẻ con, ngay cả qua điện thoại, tớ cũng nghe thấy tiếng khóc của cô gái ấy một cách rõ ràng, nghe thấy tiếng trái tim cô gái ấy từng chút từng chút vỡ vụn”
“Câm mồm!”
“Câm mồm? Tại sao tớ phải câm mồm? Cậu bảo tớ câm mồm thì tớ phải câm mồm à?” Đây cũng là lần đầu tiên Lục Trầm dùng giọng điệu này nói chuyện với Tô Lương Mặc, anh ta sải bước đến bàn làm việc, cách một cái bàn làm việc, Lục Trầm hai tay vo thành nắm đấm, hung dữ đập xuống bàn làm việc trước mặt Tô Lương Mặc, phát ra âm thanh cực lớn.
Đôi mắt chim ưng của người đàn ông sau chiếc bàn làm việc bỗng lạnh đến đóng băng, nheo mắt, sự nguy hiểm xuyên qua khẽ hở, “Cút ra ngoài!”
Lục Trầm không nhúc nhích, đôi mắt hoa đào chỉ còn lại nghiêm nghị lẫn lạnh lẽo, anh ta nhìn thẳng vào mắt Tô Lương Mặc, nói: “Lương Mặc, lần này, cậu thật sự quá đáng rồi đấy”
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc im lặng, nhấc điện thoại lên, bấm gọi: “Bộ phận bảo vệ, cho hai người đến đây, “mời” giám đốc Lục vừa xông vào phòng làm việc của tôi ra ngoài”
Mí mắt Lục Trầm cụp xuống, “Không cần cậu mời, tớ tự đi!” Trước khi rời đi, Lục Trầm nhìn Tô Lương Mặc nói: “Bây giờ cậu thu tay lại chắc vẫn còn kịp, nếu không, một ngày nào đó, cậu sẽ phải hối hận!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Lục Trầm, đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, buồn bực hít một hơi thuốc, sự buồn bực trong lòng không tài nào xóa bỏ, điếu thuốc nằm giữa ngón †ay trỏ và ngón tay cái bị vứt một cách hung dữ: “Chết tiệt!”
Dây thần kinh nào của Lục Trầm bị đứt vậy, cứ liên tục nói anh làm như thế này sẽ hối hận.