Chương
Anh sẽ hối hận sao?
Tô Lương Mặc anh sẽ hối hận sao?
Vì đối xử tàn khốc với cô gái đó?
Ha ha! Nực cười!
Ai cũng biết, Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc, yêu đến chết cũng không hối hận!
Thẩm Quân Hoa đi cùng với Lương Tiểu Ý, ngày hôm đó đã đến thành phố S, đến cửa nhà, cô không dám bước vào. Cô sợ sẽ nghe thấy những chuyện còn tàn khốc hơn thế.
“Lương Tiểu Ý! Nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Không chỉ vì cậu mà còn vì bố mẹ cậu!” Thẩm Quân Hoa kéo Lương Tiểu Ý lại, “Cậu lẽ nào đã đến đây rồi còn không dám vào sao?”
Bộ dạng rụt rè sợ hãi của Lương Tiểu Ý khiến Thẩm Quân Hoa nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ với sự yếu đuối của cô.
“Lương Tiểu Ý! Cậu sợ gì chứ? Cùng lắm thì ly hôn mà thôi!
Tớ đi cùng cậu vào đó!”
Dưới sự uy hiếp lẫn lôi kéo của Thẩm Quân Hoa, cuối cùng Lương Tiểu Ý cũng tràn đầy dũng khí, mở cửa căn biệt thự ra.
Thím Trương không ở đó…
Vừa mở cửa ra, Lương Tiểu Ý nhìn thấy căn nhà trống không, hình như đã rất lâu không có người ở đó. Cô đi đến bên cạnh bàn, ngón tay quệt lên mặt bàn, dính một chút bụi, không nhiều… nhưng đủ để Lương Tiểu Ý hiểu ra, người đàn ông kia, sợ rằng từ sau khi rời khỏi thành phố N buổi sáng hôm đó thì không hề quay lại biệt thự này.
“ĐMI Tô Lương Mặc tên khốn nạn! Làm việc gì cũng nhãn tâm như vậy mà bây giờ lại trốn cậu sao”
Thẩm Quân Hoa tức giận, giục Lương Tiểu Ý gọi điện thoại.
“Được, cậu không gọi? Để tớ gọi!”
Thẩm Quân Hoa là người có tính cách vội vàng, giật lấy điện thoại của Lương Tiểu Ý, ngay lập tức bấm gọi.
“Lương Tiểu Ý đã đến thành phố S rồi, Tô Lương Mặc, anh có phải là đàn ông không hả? Xảy ra chuyện như vậy, anh không có gì để giải thích sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Cô tìm Lương Mặc à? Cô là ai? Tiểu Ý đến thành phố sao rồi? … Cô đợi một lát, Lương Mặc đang trong nhà tắm”
Mẹ nó!
Cách âm của điện thoại không tốt lắm, Lương Tiểu Ý nghe thấy rất rõ ràng… Tô Lương Mặc đang trong nhà tắm!
“Tô Lương Mặc đang ở trong nhà tắm… điện thoại là Ôn Tình Noãn nghe!” Nhận thức được điều này, Lương Tiểu Ý mặt trắng bệch, lao đến tắt điện thoại.
“Tiểu ÝI Tiểu Ý! Cậu bình tĩnh một chút!” Thẩm Quân Hoa nhìn gương mặt trắng bệch như ma của Lương Tiểu Ý, hai tay giữ lấy vai Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh, kéo Thẩm Quân Hoa đi đến cửa lớn.
“Tiểu Ý, cậu muốn làm gì?”
“Đi ra ngoài đi! Tớ xin cậu, đi ra ngoài đi… Tớ muốn yên tính một mình”
“Tiểu Ý, cậu đừng như vậy, nghe tớ nói…”
“Tớ không muốn nghe! Thẩm Quân Hoa, xin cậu đấy… để tớ yên tĩnh một mình đi, tớ cầu xin cậu…” Trước khi Thẩm Quân Hoa kịp phản ứng lại thì Lương Tiểu Ý đã mặc kệ tất cả đóng sập cửa, để Thẩm Quân Hoa một mình bên ngoài.
Cô biết, không nên đối xử với Thẩm Quân Hoa người quan tâm cô hết mực… nhưng, cô không kìm chế được, cô không chịu đựng được nữa! Cô không khống chế được bản thân nữa!
Giữ cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại.