Chương
“Anh nói, tất cả, đều là trò chơi?” Cô mấp máy môi, cánh môi hồng hào mềm mại mất đi sắc hồng cùng với khuôn mặt xanh xao càng hiện rõ sự xa xút tinh thần. Bàn tay ôm ngực lén lút vo thành nắm đấm… là giả là giả là giả! Mau nói với em, anh đang lừa em! Cầu xin anh!
Ông trời hình như không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, người đàn ông tuấn tú đứng bên mép giường ánh mắt lấp lánh: “Làm sao? Cô vẫn còn chưa hiểu sao? Tôi nghĩ, trải qua cuộc hôn lễ không có chú rể… chí ít cô cũng đã đoán được một chút, mọi thứ trước đây, chỉ là một sự trả thù mà tôi đã tỉ mỉ lên kế hoạch thôi”
Sự trả thù mà tôi đã tỉ mỉ lên kế hoạch…thôi sao?
Ha ha…
Cô bật cười, đôi môi mất đi tái nhợt hơi run rẩy, cánh môi xinh đẹp nhếch lên, cô bật cười, có chất lỏng gì đó từ đáy mắt tuôn rơi, lướt qua khuôn mặt, rơi xuống ga trải giường.
Người đàn ông đứng bên mép giường, đôi mắt sâu thẳm chuyển động, tay nhanh hơn não, giơ tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, ngay giây sau, anh đưa đầu ngón tay dính nước mắt vào miệng, muốn thử vị đắng chát của nước mắt.
“Lương Mặc…”
Ngón tay trỏ thon dài đặt ở kẽ môi, nhấm nháp vị đáng chắt của nước mắt, một tiếng “Lương Mặc” bất ngờ vang lên khiến người đàn ông đanh mặt lại, trong mắt hiện lên sự cảnh cáo nghiêm khắc, giọng nói của anh như thể lạnh như băng tuyết: “Tôi nhớ, trước kia đã từng cảnh cáo cô, Lương Mặc” tên gọi thân mật này chỉ có Tình Noãn mới có thể gọi tôi như vậy. Cô, xứng chắc?”
“Nhưng anh cũng từng nói sau này em có thể gọi anh là Lương Mặc…”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông cười một tiếng: “Hơ, còn chưa hiểu à? Tất cả mọi thứ, chỉ là một vở kịch, chỉ là một cái bẫy, tất cả đều là giả.”
Sắc mặt Lương Tiểu Ý đã trắng bệch không còn chút sức sống, cô hiểu rồi… Tất cả những gì anh đối xử với cô, chỉ là một vở kịch, trong vở kịch đó, chỉ có cô ngốc nghếch tin là thật, còn anh, chưa từng cho là thật.
Hít một hơi thật sâu, Lương Tiểu Ý kìm nén suy nghĩ sắp sụp đổ, ngước đầu nhìn anh, dùng giọng nói run rẩy cố gắng kiên cường hỏi: “Anh Tô, tôi ngốc nghếch, làm phiền anh giải thích cho tôi hiểu”
Nghe xong, đôi mắt anh bỗng nheo lại, lộ ra sự nguy hiểm.
Giọng nói khàn khàn từ từ vang lên: “Cũng tốt, nếu cô không hiểu, tôi sẽ nói rõ ràng hơn. Tôi nói; Ánh mắt anh liếc người phụ nữ đang nằm trên giường, nhìn thấy cô yếu đuối những giả vờ kiên cường, không biết vì sao, tận đáy lòng có chút đau nhói, bàn tay đút trong túi lén lút vo thành nắm đấm, anh nói với chính mình: chỉ là do di chứng mà thôi!
Lạnh lùng bao phủ đáy mắt Tô Lương Mặc, bởi vì chịu ảnh hưởng của “di chứng”, anh bỗng nhiên nhìn người phụ nữ trên giường, trút mọi phẫn nộ lên người Lương Tiểu Ý vô tội.
Quyết định của anh! Không ai có thể thay đổi! Ngay cả di chứng sau thôi miên, cũng không thể!
“Tôi nói, tôi tốt với cô, cưng chiều cô, tất cả, chỉ là giả. Đây là kế hoạch mà tôi bày ra, không phải là cô yêu tôi sao? Không phải cô yêu tôi đến mức lên kế hoạch hãm hại Tình Noãn khiến cô ấy trở thành người thực vật à? … Tình yêu của một người phụ nữ tâm địa độc ác, Tô Lương Mặc tôi thấy ghê tởm!
Cô muốn có được tôi như vậy, tôi liền làm theo nguyện ước của cô. Chỉ có điều, đây chỉ là một vở kịch mà thôi. Cô vì muốn đạt được mục đích của mình mà hại người, Tình Noãn vô tội biết bao, vậy mà suýt nữa thì gặp phải cơn ác mộng không thể tỉnh lại nữa, Lương Tiểu Ý, gieo gió gặt bão, cái mùi vị này, cô từ từ nếm thử đi!”
Cơ thể Lương Tiểu Ý run rẩy! Cơ thể cô như con diều bị đứt dây, đong đưa trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.
Tất cả mọi thứ, đều là một trò chơi!
Toàn thân Lương Tiểu Ý rét run, rốt cuộc anh hận cô tới mức nào mới có thể làm ra chuyện nhẫn tâm như thế này?
“Lương Tiểu Ý, có ai nói với cô, cô rất ích kỉ chưa?” Tô Lương Mặc lạnh lùng hỏi.
Lương Tiểu Ý nở một nụ cười thảm hại.