Chương
Không cần giải thích gì nữa, cũng không cần nói gì nữa.
Chuyện liên quan đến Ôn Tình Noãn, cô đã từng giải thích, cô cho rằng anh tin tưởng cô, mới thay đổi thái độ với cô. Hóa ra, tất cả chỉ là cô tự cho là vậy mà thôi. Người ta từ đầu đến cuối từng bước từng bước lên kế hoạch hại cô.
“Sao nào? Không có gì nói nữa à?” Đôi mắt tối tăm của người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ, đến anh cũng không biết, đáy mắt có chút phức tạp, trong lòng anh dấy lên chút hi vọng, anh đang chờ đợi lời giải thích của người phụ nữ này.
Nhưng không, người phụ nữ ngồi yên không nhúc nhích, như thể hòa thượng ngồi thiền, chuẩn bị cứ ngồi như thế này mãi, chẳng có ý định giải thích.
Đến anh cũng không biết, anh…đang đợi lời giải thích của cô.
“Ha ha…” Nghe xong câu hỏi của anh, tiếng cười mỉa mai khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng của Lương Tiểu Ý, giải thích? Giải thích gì chứ? Giải thích Lương Tiểu Ý cô không hề làm hại Ôn Tình Noãn sao?
Cần giải thích sao?
Cô giải thích chưa đủ sao?
Đến cuối cùng, anh đã từng nghe chưa?
Chưa! Đến một câu cũng không thèm nghe!
Nếu anh tin cô, đến một câu giải thích cũng không cần.
Anh không tin cô, bất kì lời giải thích nào của cô cũng sẽ trở thành cái cớ để cô chối bỏ trách nhiệm.
“Tôi mệt rồi…” Một tiếng thở dài, bờ môi trắng bệch, đôi mắt u ám, trông cực kì mệt mỏi, giơ cánh tay không chút sức lực, chỉ vào cửa phòng ngủ: “Anh Tô, mời anh ra khỏi phòng của tôi”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chäm!
Tô Lương Mặc nheo mắt, “Cô đuổi tôi ra ngoài sao? Cô có tư cách gì để đuổi tôi đi? Đừng có quên, mọi thứ ở đây đều là của tôi”
Lương Tiểu Ý im lặng không nói gì, cơ thể mệt lử bước xuống giường, ngay trước mặt Tô Lương Mặc, lặng lẽ mặc đồ.
Đôi mắt người đàn ông đầy thắc mắc, nhìn cô ngồi dậy mặc quần áo… rốt cuộc cô muốn làm gì?
Ngay giây saul “Lương Tiếu Ý! Cô muốn làm gì?”
Tô Lương Mặc bước một bước rộng, cơ thể to lớn ngay tập lức chặn trước mặt Lương Tiểu Ý.
Nhìn người phụ nữ lặng lẽ kéo vali ra ngoài, lạnh lùng đi qua anh chuẩn bị rời đi, khuôn mặt tuấn tú của anh trong nháy mắt tối sầm, tái mét.
“Anh Tô, anh nói đúng, mỗi căn phòng ở đây, mỗi ngóc ngách ở đây đều là của anh. Nếu đã như vậy, tôi đúng là không nên ở đây làm phiền anh nữa” Mi mắt Lương Tiểu Ý cụp xuống, che giấu đi tất cả sự yếu đuối dưới đáy mắt.
Không muốn… ở trước mặt anh, để anh nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực của cô! Không muốn anh cười nhạo cô nữa!
Lương Tiểu Ý kéo vali, núi không dựa vào tôi thì tôi đi dựa vào núi, anh chặn đường tôi, tôi đổi đường khác là được đúng không? Lương Tiểu Ý định vòng qua người đàn ông, bỗng nhiên, bị anh dùng sức giữ chặt lấy vai, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy cơ thể nhẹ tựa lông hồng, một lực mạnh ném cô lên giường.
Bịch!
Một tiếng vang cực lớn, khuôn mặt Lương Tiểu Ý tái mét, ngón tay bất giác sờ lên bụng…
“Cô… cô coi chỗ của tôi là gì hả? Phòng trọ à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?” Người đàn ông với giọng nói kèm chút phẫn nộ, chút phẫn nộ này ngay cả anh cũng không biết tại sao lại có y anh muốn như thế nào?” Lương Tiểu Ý cũng nối giận, nghĩ đến chuyện anh vừa dùng sức ném cô lên giường, nếu làm bị thương đến đứa bé trong bụng thì phải làm sao?
Cô còn dám hét vào mặt anh?
Tô Lương Mặc nổi giận đùng đùng!
Khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên hung dữ!