Chương
“Aaaal”
Từng cơn đau ùa đến, trên trán Lương Tiểu Ý lấm tấm mồ hôi, cô từ từ quay đầu, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang nằm trên người cô, bờ môi mấp máy: “Tôi thật sự hối hận, ngày đó khăng khăng làm theo ý mình quay về nơi này! Nếu tôi nghe lời của Savvy thì bây giờ đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”
Đau khổ?… Người phụ nữ chết tiệt này! Hở ra là luôn miệng “Savvy Savvy”, còn nói thứ anh dành cho cô là đau khổ?
“Đau khổ sao?” Bờ môi người đàn ông cong lên, hai mắt nheo lại, đôi mắt u tối lạnh lẽo: “Ha ha… Nếu là đau khổ, vậy thì cô hãy tận hưởng đi”
Không chút kiêng nể, anh không muốn nhìn vào mắt cô nữa. Giơ tay ra, che đi đôi mắt tràn đây đau khổ của cô, cơ thể anh cùng với cơ thể cô, động tác cực kì thô lỗ của anh, như thể muốn trút hết tức giận lãn không hài lòng, không có một chút dịu dàng nào!
Đau… đau muốn chết đi… cảm giác giống như năm cấp ba suýt thì bị cưỡng hiếp… không có sự cứu giúp, sợ hãi, cầu cứu, không có bất kì ai đến cứu cô.
Tô Lương Mặc, nếu anh hận tôi như vậy, nếu mục đích của anh là hủy hoại tôi… vậy thì anh đã làm được rồi.
Những lần trước đây cô đều không chịu được sinh lực dồi dào của anh, không biết được bao lâu, đến cuối cùng, cô luôn bất tỉnh trên giường của anh, nhưng hôm nay, Lương Tiểu Ý bình tĩnh đến kì lạ, cô chịu đựng từng cơn đau ùa đến. Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu trong lúc bị giày vò như thế này, đứa bé không còn nữa, vậy thì đó là ý trời!
Đau đến mức không thể nào phản kháng được nữa.
Nhưng cô vẫn không muốn nói cho anh về sự tồn tại của đứa bé!
Ngay cả khi đứa bé chết trong bụng mẹ, cũng sẽ không nói sự thật cho anh biết! Trong lòng cô trào dâng hận thù!
Khoảnh khắc cuối cùng, anh bò dậy, dịch bàn tay ra mới phát hiện, bàn tay anh đã sớm đẫm nước mắt. Lúc đi chuyển bàn tay ra, anh nhìn thấy đôi mắt của cô, vẫn long lanh như trước đây, nước mắt bao phủ, như thể búp bê.
Trái tim vào khoảnh khắc ấy đập nhanh dữ dội!
Lại như thế rồi! Ánh mắt Tô Lương Mặc cực kì khó hiểu, cái tác dụng phụ đáng chết này có thôi đi không hả?
“Shit!” Tô Lương Mặc xuống giường, trong lúc phẫn nộ, cái chân thon dài hung dữ đạp vào thùng rác bên cạnh, thùng rác bị một lực cực mạnh đạp vào, rác rưởi bên trong rơi vung vãi, “bịch” một tiếng cực lớn, Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường đôi mắt giật giật, cô sợ…
Cô sợ sự thô bạo lẫn cục súc này của Tô Lương Mặc!
Tô Lương Mặc bực tức rứt tóc, tác dụng phụ của thôi miên khiến anh rất buồn bực, lông mày đẹp đẽ bỗng nhăn lại, mặc quần vào, trước khi rời đi, anh dừng ở cửa một lát, lạnh lùng nói: “Ngày mai, tôi sẽ cho luật sự chuẩn bị thủ tục ly hôn, cô chỉ cần kí tên vào đơn ly hôn là được”
Trái tim Lương Tiểu Ý đập “thình thịch”, tuy rằng ngay từ đầu trong lòng cô đã rất rõ ràng sớm muộn cũng có một ngày hai người họ chắc chắn sẽ ly hôn, chỉ không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
… Cũng đúng thôi, Ôn Tình Noãn đã tỉnh lại rồi.
Cô lại nhớ đến lúc từ bệnh viện trở về, Đại Bàn Thẩm Quân Hoa đã nói với cô: “Tiểu Bàn, nếu cậu với tên khốn Tô Lương Mặc ly hôn, đứa bé này sẽ trở thành con riêng của cậu, nhưng nếu không ly hôn, sớm muộn cũng có ngày tên khốn đó biết chuyện cậu có thai, tốt nhất… tìm cơ hội ra nước ngoài, đợi đứa bé ra đời làm hộ khẩu rồi quay lại ly hôn với tên khốn đó.”
Không thể không nói, Thẩm Quân Hoa lí trí hơn Lương Tiểu Ý rất nhiều.
Đôi mắt vốn trống rỗng bỗng có chút kiên định, cắn chặt răng, nheo mắt, giọng nói khàn khàn: “Không! Tôi sẽ không kí tên”
Người đàn ông đứng ở cửa đang định bước đi chợt nhíu mày, bỏ qua một giây vui mừng trong lòng khi cô nói không đồng ý ly hôn, Tô Lương Mặc cười lạnh: “Trí nhớ không kém thì chắc cô vẫn còn nhớ, trước đây chúng ta đăng kí kết hôn như thế nào?”
Trong nháy mắt Lương Tiếu Ý bỗng sực tỉnh, cô làm sao có thể quên được chứ! Anh bắt thuộc hạ của anh túm lấy tay cô, ép cô kí tên của mình lên giấy thỏa thuận kết hôn, đóng dấu tay của cô lên đó!