Chương
Lương Tiểu Ý còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên nhắc nhở y tá: “Bà Tô” Ánh mắt lạnh như băng nhìn y tá khiến cô ta sợ run rẩy, anh liếc nhìn Lương Tiểu Ý nói: “Cô ấy là vợ của tôi”
“… Bà Tô” Y tá cũng không ngốc nghếch, ngay lập tức hiểu ra, Tổng giám đốc Tô người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đang nhắc nhở cô ta, cô ta nên gọi Lương Tiểu Ý là: “Bà Tô”
Lương Tiểu Ý nghe xong, ánh mắt hiện lên sự tức giận, cô giơ tay ra cướp lấy chai nước trong tay y tá, “Tôi tự xem. Nếu có thành phần gì tôi không dùng được tôi sẽ nói cho cô.”
Một lúc sau, cô đưa chai nước cho y tá: “Cô truyền đi. Sau này trước khi dùng thuốc đều phải đưa cho tôi xem trước”
Tô Lương Mặc lại một lần nữa hoài nghi… Lương Tiểu Ý người phụ nữ này chỉ vì dị ứng thuốc thôi sao?
Ánh mắt anh bỗng sáng lên, nhưng chớp một cái khôi phục lại trạng thái bình thường.
Y tá truyền nước cho Lương Tiểu Ý xong, hai mắt cô bắt đầu đánh nhau, mắt khép lại rồi mở ra, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Tô Lương Mặc ngồi bên bàn làm việc tạm thời xem tài liệu, cả bàn đều là tài liệu mà lúc sáng Lâm Hiểu mang đến.
Nhìn thì có vẻ là đang xem tài liệu nhưng tai thì dựng lên nghe hơi thở đều đều của người phụ nữ đang nằm trên giường, anh đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước đến bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của cô.
Anh nheo mắt nhìn bàn tay đang cắm kim tiêm của cô…
Nếu chỉ là dị ứng thuốc, cô sẽ không phản ứng mãnh liệt như Vậy.
Anh nhìn khuôn mặt đầy yên tĩnh của cô, cuối cùng cụp mắt xuống, không nói điều gì, quay người bước về bàn làm việc.
Mở hộp cơm mà cô chưa ăn hết ra, đồ ăn đã nguội hết, anh gắp từng miếng từng miếng vào miệng.
Không thể không nói, Tô Lương Mặc là kiệt tác của ông trời, chỉ cần ngồi ở đó ăn cơm cũng vô cùng cao quý tao nhã đầy khí chất.
Ngón tay thon dài cầm đũa, gắp đồ ăn vào miệng, từ từ nhai, khuôn mặt tuấn tú của anh không hề ghét bỏ đồ ăn mà Tô Lương Mặc chưa ăn hết.
Lương Tiểu Ý nằm viện năm ngày, suốt năm ngày, cô sắp khó chịu muốn chết.
Không biết cái tên họ Tô kia đang chơi trò gì nữa.
Mỗi ngày đều coi phòng bệnh của cô như bàn làm việc của Tổng giám đốc tầng tòa nhà Tô Thị.
Họp online, xem tài liệu, tất cả những chuyện này đều hoàn thành ở trong phòng bệnh của cô.
Cô bây giờ không muốn gặp anh chút nào. Nhìn thấy anh liền nghĩ đến cái chết của Savvy.
Cô chỉ có thể lờ anh đi. Nhưng hình như Tô Lương Mặc thay đổi rồi, ăn cơm cũng nhìn cô, đi ra ngoài cũng nhìn cô. Bị giám sát đến mức cô muốn điên lên. Cuối cùng Lương Tiểu Ý đứng trước mặt Tô Lương Mặc hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Đùa giỡn tôi vẫn chưa đủ sao? Nếu vẫn cảm thấy tôi vẫn chưa nhận được sự trừng phạt thích đáng, tôi cần phải thê thảm hơn mới có thể đền tội cho Ôn Tình Noãn của anh đúng không?”
Sau đó, toàn thân Tô Lương Mặc toát mồ hôi lạnh, anh không nói gì quay người ra khỏi phòng bệnh…
Ngày cô ra viện, Tô Lương Mặc đưa cô về biệt thự Lý Ân, thím Trương đã quay lại biệt thự từ sớm.
Lương Tiểu Ý không biết phải chung sống với Tô Lương Mặc như thế nào. Càng không biết anh rốt cuộc còn diễn kịch đến lúc nào.
“Phòng của tôi ở đây” Lúc anh bế cô quay người đi lên tầng ba, cô kịp thời nhắc nhở. Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn căn phòng ở tầng hai: “Đây không phải phòng của cô nữa”
“Là sao?”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô ở với tôi trên tầng ba” Tô Lương Mặc tuyên bố.
Sự thay đổi của Tô Lương Mặc đều lọt vào mắt Lương Tiểu Ý, cô cười lạnh trong lòng.
Cô chắc chắn người đàn ông này vẫn chưa đùa giỡn đủ, không biết còn có ý định gì nữa.