Chương
Người đánh lén cười lạnh, nhìn chằm chằm Ôn Tình Noãấn nắm trên mặt đất, cúi người xách hai cánh tay của cô ta, kéo Ôn Tình Noãn đã hôn mê vào một nhà kho khác gần đó.
Người đó lấy ra dây thừng đã chuẩn bị từ trước, trói Ôn Tình Noãn vào một cái ghế cũ, dùng vải đen bịt mắt cô ta lại.
Người này hành động không thành thạo, thậm chí còn có chút lúng túng, nhìn là biết lân đầu tiên làm chuyện như thế này.
Ôn Tình Noãn yếu ớt tỉnh lại, cô ta mở trừng mắt nhưng lại phát hiện ra mình không nhìn thấy gì, trước mắt lờ mờ một mảng tối đen. Gáy cô ta đang vô cùng đau đớn, cô ta muốn dùng tay xoa đầu thì phát hiện ra cô ta không thể cử động được, tay chân đều đang bị trói chặt rồi.
“Thẩm Minh Viễn? Thẩm Minh Viễn!” Ôn Tình Noãn theo bản năng hét lên cầu cứu Thẩm Minh Viễn.
Một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Đừng hét nữa, cô có hét rách họng thì cũng không có người đến cứu cô đâu, cô mong chờ gì ở tên phế vật Thẩm Minh Viễn kia chứ? Chi bằng nghĩ xem nên làm gì tiếp theo đi!”
Người kia dùng máy đổi giọng, Ôn Tình Noãn nhất thời không nhận ra là ai.
“Ai đấy?” Ôn Tình Noãn nghe thấy tiếng nói, sắc mặt cô ta liền thay đổi, quát hỏi: “Ai đấy? Rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Cần tiền à? Tôi sẽ đưa! Cần bao nhiêu tiền, chỉ cần nói ra, tôi đều sẽ đồng ý!”
“Hô hô hô; Đối phương cười nham hiểm, Ôn Tình Noãn nghe mà tê dại cả lỗ tai: “Tôi cần tiền của cô làm cái gì? Tiền có thể chuộc được lỗi lầm năm xưa cô thuê người cưỡng hiếp tôi sao?”
“Lương Tiểu Ý! Là cô sao?” Giọng Ôn Tình Noãn bỗng nhiên cao vút: “Đồ đàn bà đê tiện!”
Một lát sau, bỗng nhiên cô ta ngờ vực: “Sao cô lại biết chuyện năm xưa?”
“Hô hô hô, giấy không gói được lửa! Ôn Tình Noãn, tôi đối xử với cô như thế nào, hồi bé cô ngã xuống nước, tôi không biết bơi mà vẫn nhảy xuống cứu cô. Vậy mà cô lại dám làm chuyện như thế với tôi?”
Ôn Tình Noãn lần nữa khẳng định, người bắt cóc cô ta là Lương Tiểu Ý. Không thể là ai khác ngoài Lương Tiểu Ý.
Cô ta vẫn còn nhớ, cô ta bị đánh ngất ở khu công nghiệp Đồng Xuyên, ngoại trừ Lương Tiểu Ý, làm gì còn ai biết cô ta ở khu công nghiệp Đồng Xuyên nữa?
“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Lương Tiểu Ý, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cô cũng thông minh được một lần”
Một con dao gọt hoa quả đột nhiên chạm vào mặt Ôn Tình Noãn, mũi dao lạnh lẽo khiến cô ta run rẩy, cô ta thét lên chói tai: “Lương Tiểu Ý, mày muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì à?” Giọng nói người kia tràn đầy oán hận: “Cô nói xem tôi muốn làm gì!”
Ôn Tình Noãn lại lần nữa khẳng định, người này chắc chắn là Lương Tiểu Ý. Cô ta không nghĩ ra có ai hận cô ta như thế, ngoài Lương Tiểu Ý.
“AI” Con dao gọt hoa quả đột nhiên lưu lại một vết máu trên mặt Ôn Tình Noãn, Ôn Tình Noấn hét chói tai: “Đừng rạch mặt tôi!”
“Ha ha ha…”
Lại một vết dao nữa, Ôn Tình Noãn nghe thấy người kia nham hiểm nói: “Hai vết dao này, coi như là cô trả nợ tôi chuyện năm xưa”
Ôn Tình Noãn đau đớn tim gan hét lớn: “Mặt của tôi! Mặt của tôi! Lương Tiểu Ý! Mày có bản lĩnh thì giết tao đi! Hôm nay mày không giết chết tao, sau này tao sẽ bắt mày phải trả gấp trăm nghìn lần! Con đàn bà đê tiện này, mày có điểm nào tốt chứ, từ bé chỉ biết giả làm người tốt, lớn lên thì xấu xí mà còn muốn bấu víu vào người đàn ông như Tô Lương Mặc, mày không tìm cái gương mà xem xem, mày xấu xí như thế, có đàn ông nào thèm mày chứ!”
“Chát!”
“Im mồm Giọng nói nham hiểm lại vang lên: “Bây giờ đến lượt mày nhìn vào gương xem, dựa vào bộ dạng xấu ma chê quỷ hờn của mày bây giờ, anh Tô Lương Mặc còn để ý đến mày không? Mày thì có điểm gì tốt chứ? Từ bé đã thích giả vờ dịu dàng lương thiện, thực ra thì mày xấu xa, độc ác, bẩn thiu, vô liêm sỉ hơn bất kỳ ai! Mày cướp anh Mặc… Tô Lương Mặc, mày nghĩ anh ấy yêu mày à! Chẳng qua anh ấy bị vẻ ngoài lương thiện của mày lừa thôi! Đồ hèn hạ! Nếu không có mày thì anh ấy đã yêu tao rồi!”