Chương
“Chát chát chát chát!”
Ôn Tình Noãn bị người kia tát đến mức đầu óc choáng váng, cô ta còn định nói gì đó nữa, nhưng cô ta lại bị nhét một nắm giẻ vào miệng, cũng không biết người kia dùng cái gì nhét vào miệng cô ta nữa. Ôn Tình Noãn ngửi mùi thối của nắm giẻ trong miệng, cô ta vô cùng buồn nôn, nhưng miệng bị bịt giẻ, không thể nôn được cái gì ra.
Hai vết thương trên má phải cô ta vô cùng đau đớn, mặt cô ta trăng bệch.
Người kia đứng phía trước Ôn Tình Noãn, trên gương mặt xinh đẹp dần dần lộ ra nụ cười thâm độc sảng khoái. Khóe miệng người đó nhếch lên đường cong vui vẻ, đáy mắt tràn đầy vui sướng.
Người kia quay người rời khỏi căn phòng cũ nát bên cạnh nhà kho số , để lại một mình Ôn Tình Noãn đang không ngừng giãy dụa nhưng không thể động đậy được.
Người đó lấy điện thoại và chìa khóa xe của Ôn Tình Noãn, lái xe của cô ta đi về phía biệt thự Lý Ân.
: Lương Tiểu Ý đứng ở dưới tòa nhà tập đoàn Tô Thị, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà chọc trời cao vút tâm mây.
Cô đi vào trong, nói với nhân viên lễ tân: “Tôi tìm tổng giám đốc Tô Lương Mặc”
Nhân viên lễ tân này là một cô gái mới đết hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
Một người nhân viên cũ đứng bên cạnh kéo kéo cô nhân Chào chị, xin viên lễ tân mới, cô ấy vẫn nhớ lúc trước có một cô lễ tân, vì đắc tội với một cô gái ngoại hình vô cùng bình thường mà bị tổng giám đốc sa thải trước mặt tất cả nhân viên trong công ty.
“Phu nhân, chào chị” Nhân viên cũ nói: “Chị tìm tổng giám đốc ạ? Tổng giám đốc bây giờ không có ở công ty”
Trái tim Lương Tiểu Ý đánh “bộp” một tiếng: “Anh Tô không có ở công ty? Anh ấy đi đâu rồi?”
Cô nhân viên mới đứng một bên mắt chữ A mồm chữ O, cô ấy không dám tin, cô gái ngoại hình vô cùng bình thường này lại là phu nhân Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc và giám đốc Lục sáng nay đi thị sát thành phố H rồi ạ. Bây giờ có lẽ chuyến bay về đây cũng sắp hạ cánh rồi”
Vẻ mặt Lương Tiểu Ý hốt hoảng, cô đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Tô Thị, lại lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lương Mặc. Vẫn tắt máy.
Trong lòng cô vô cùng bất an, nhưng cô không muốn mạo hiểm.
Cô gửi tin nhắn cho Tô Lương Mặc: Ôn Tình Noãn bị bắt cóc, bọn họ đòi hai triệu, bảo tôi đi đến nhà kho số khu công nghiệp Đồng Xuyên cứu người, còn bảo tôi không được báo cảnh sát. Tôi không dám mạo hiểm báo cảnh sát. Bây giờ tôi đang ở công ty anh, lễ tân nói với tôi, sáng nay anh đi công tác, sắp về rồi. Tôi không liên lạc được với anh, bây giờ tôi quay về biệt thự nghĩ cách.
: Lương Tiểu Ý thấp thỏm bất an bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô bước một mình trên con đường nhỏ vắng người.
Một chiếc xe van bỗng nhiên lướt qua người cô, một người trên xe nhảy xuống, nhanh chóng túm chặt cô, nhét cô vào trong xe. Lương Tiểu Ý còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia túm chặt tóc, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Thẩm Minh Viễn?”
“Lương Tiểu Ý! Cô đưa Tình Noãn đi đâu rồi?” Thẩm Minh Viễn điên cuồng túm tóc của Lương Tiểu Ý: “Nói đi! Cô đưa Tình Noãn đi đâu rồi?”
Hóa ra lúc Thẩm Minh Viễn đi tìm Ôn Tình Noãn thì phát hiện cả xe lẫn người đều không thấy đâu. Hản ta lấy điện thoại ra định gọi cho Ôn Tình Noãn thì phát hiện Ôn Tình Noãn gửi cho hắn ta một tin nhắn: “Nhanh đến cứu tôi! Con đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý, hóa ra cô ta đã đến từ lâu, cô ta nhân cơ hội một mình tôi đi ra ngoài đã bắt cóc tôi”