Chương
“Con mẹ nó! Chỉ là chảy máu mũi thôi, có gì mà kinh ngạc!”
“Không phải! Đại ca, máu của cô ta không ngừng chảy!”
“Đúng rồi! Đại ca, con bé này chảy nhiều máu quá!” Tên tóc xanh bên cạnh cũng bắt đầu kêu la.
Tên tóc mái dài nhìn kí lại, hắn ta hít vào một hơi lạnh, máu mũi của cô chảy ra nhuộm đỏ cả cái áo trắng hoa sen của cô, hơn nữa máu mũi của cô cứ chảy mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
“Ý! Con mẹ nó! Có khi nào nó bị bệnh gì không?” Tên côn đồ tóc mái dài quay đầu lại giận dữ hét lớn với Thẩm Minh Viễn: “Con mẹ nó, có khi nào con bé này bị bệnh gì không, tội cưỡng hiếp với tội giết người không giống nhau đâu!”
Thẩm Minh Viễn cũng chau mày nhìn Lương Tiểu Ý, đúng lúc này Lương Tiểu Ý cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung của cô chạm phải ánh mắt của Thẩm Minh Viễn, hắn ta bỗng nhiên run rẩy, mở trừng mắt nhìn… Cô đang cười.
Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, khóe môi cô run rẩy, mệt mỏi nhếch lên một nụ cười. Cô đang cười, nhưng không phải nụ cười trong sáng khi xưa. Là hận! Là nguyền rủa! Là báo thù!
Thẩm Minh Viễn và Lương Tiểu Ý từng là bạn học, trước giờ hắn ta chưa từng nhìn thấy một Lương Tiểu Ý tràn đầy thù hận như thế. Trong ấn tượng của hắn ta, Lương Tiểu Ý chính là người hầu Ôn Tình Noãn, một ngọn cỏ dại lúc nào cũng đi theo một Ôn Tình Noãn rực rỡ ánh hào quang, lúc nào cũng chỉ làm nền cho Ôn Tình Noãn. Mà cái nền này, khiến người ta có cảm giác gần như cô không hề tồn tại, chưa từng thấy cô đỏ mặt với ai, cũng chưa từng thấy cô nổi giận với ai.
Lúc trước trong lớp có không ít người cảm thấy Lương Tiểu Ý dễ bắt nạt, vì thế liền bắt nạt cô. Mỗi lần như thế Lương Tiểu Ý chỉ mỉm cười bỏ qua. Thẩm Minh Viễn không thể chấp nhận được là, một Lương Tiểu Ý luôn nhãn nhục chịu đựng, chỉ nói lời hay ý đẹp như vậy, bỗng nhiên lại nhìn hắn ta đầy tức giận và thù hận như thế… Ánh mắt của cô, khiến hắn ta cảm giác bản thân mình là một kẻ bẩn thỉu, khiến hắn ta nhìn thấy phần xấu xí trong trái tim mình. Một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Minh Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý hận!
Cô hận suy nghĩ “đối xử lương thiện với mọi người” của mình, cô hận bản thân quá dễ dàng tha thứ cho kẻ không nên được tha thứ! Cô càng hận bản thân bất lực, không thể làm gì!
Con của cô!
“Khụ khụ…” Lương Tiểu Ý muốn nói gì đó, nhưng lại bị sặc máu trong miệng, khiến cô ho sù sụ.
Tô Lương Mặc xuất hiện, đập vào mắt anh là cảnh tượng khiến anh chấn động.
Người phụ nữ của anh, người phụ nữ mà cho dù có tức giận anh cũng chỉ độc mồm độc miệng nói cô mấy câu chứ chưa bao giờ động tay động chân với cô, nhưng bây giờ lại đang bị một đám côn đồ trói trên một cái bàn kim loại bẩn thỉul Máu trên người cô nhuộm đỏ mắt Tô Lương Mặc, đồng thời cũng khiến lý trí của anh trôi sạch!
Người đàn ông một thân áo vest giày da, cao lớn mạnh mẽ, ngạo mạn tuấn tú, tơ máu nổi lên trong tròng mắt anh, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng in hẳn lên đôi mắt anh.
Bỗng chốc mắt anh đỏ lừ!
Lục Trầm nhận ra sự thay đổi của Tô Lương Mặc, tay anh †a huơ huợ, ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau: “Nhanh! Nhanh đi cứu phu nhân!”
Lục Trầm vừa dứt lời, một bóng người nhanh chóng chạy vòng qua người anh ta, mang theo một trận gió lạnh. Lục Trâm ngạc nhiên, Tô Lương Mặc đã nhanh như một cơn gió chạy về phía Lương Tiếu Ý, còn nhanh hơn cả đám vệ sĩ kia.
Mấy tên côn đồ kia nào đã bao giờ được nhìn thấy ai có khí thế như thế này, gần hai mươi vệ sĩ, ai cũng mặc áo vest đen, đi giày da đen. Nếu không phải bọn họ ở trong hoàn cảnh này, bọn họ còn nghĩ đây là bộ phim bom tấn của Hollywood nữa.
Mấy tên côn đồ còn chưa kịp ra tay đã ngay lập tức bị khống chế, tên nào cũng mặt mũi bầm dập nằm bò dưới đất kêu gào.
Khoảnh khắc Thẩm Minh Viễn nhìn thấy Tô Lương Mặc, mặt hắn ta cắt không còn một giọt máu… Sao Tô Lương Mặc lại đến đây?
Câu hỏi này lấp kín đầu óc hắn ta, hắn ta muốn bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Trầm đạp cho một đạp, nằm bò xuống đất.