Chương
Lục Trầm nhìn có vẻ như lúc nào cũng đùa giỡn, bất cần đời, nhưng anh ta làm việc vô cùng quyết đoán lạnh lùng. Anh ta nhẹ nhàng giải quyết xong hiện trường, vỗ vỗ tay phủi lớp bụi trên áo, quay đầu nhìn sang một bên khác.
Giây tiếp theo, đập vào mắt anh ta là một cảnh tượng chưa từng xảy ra, anh ta mở trừng mắt nhìn.
Đó có còn là Tô Lương Mặc nổi tiếng lạnh lùng tàn nhãn không?
Đó có còn là con cá sấu lớn lạnh lùng trầm tĩnh của giới thương trường không?
Đó có còn là kẻ nắm quyền thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự kỳ lạ, lạnh lùng của nhà họ Tô không?
Ngay lập tức, Lục Trầm như một mũi tên phi ngay đến bên cạnh Tô Lương Mặc, anh ta giơ tay giữ chặt cổ tay của Tô Lương Mặc: “Cậu đang làm cái gì thế!” Lục Trầm hổn hển gào lên giận dữ!
Lục Trầm mạnh mẽ kéo cổ tay của Tô Lương Mặc ra khỏi khóe miệng của Lương Tiểu Ý, anh ta giống như lên cơn điên quát lớn: “Con mẹ nó! Tô Lương Mặc, cậu tỉnh táo một chút đi!
Lương Tiểu Ý cần phải cấp cứu! Chứ không phải uống máu của cậu!”
Nhưng Tô Lương Mặc giống như không nghe thấy gì cả, anh đưa cổ tay không còn chảy máu của mình lên miệng, anh cắn mạnh một cái, căn rách lớp da ở cổ tay, anh đưa cổ tay đầy máu đến bên khóe miệng của cô.
Áo khoác vest của Tô Lương Mặc đắp trên người Lương Tiểu Ý, che đi phần da thịt bị lộ ra ngoài.
Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, miệng cô nếm thấy mùi máu tanh, máu của anh, máu của cô, hòa vào nhau, cùng chảy xuống họng, xuống thực quản, xuống dạ dày của cô.
Cô biết cô đang bị chảy máu, đầu óc cô vẫn đang vô cùng tỉnh táo, cô hiểu lý do tại sao. Kỳ lạ… Rõ ràng cô đang chảy máu, nhưng đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo. Cô cảm nhận được máu từ cổ tay anh, đi theo động mạch, xuôi theo da thịt, đi vào cổ họng, thực quản và dạ dày của cô. Còn cô… lại không muốn từ chối.
Tô Lương Mặc không tỉnh táo, nhưng cô thì lại rất tỉnh táo.
Cô bây giờ cần được đưa đi bệnh viện, cần được truyền máu cấp cứu giống như lần trước.
Cô biết người đàn ông này bây giờ đã mất hết lý trí, cô hiểu anh làm như thế này không hề giúp ích gì cho cô hết, nhưng cô lại không muốn từ chối… Bởi vì, cô hiểu vì sao anh lại làm như thế.
Nếu như đây là tấm chân tình hiếm hoi của anh, vậy thì làm sao cô có thể từ chối được chứ, làm sao cô nỡ từ chối chứ?
“Con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó!” Lục Trầm phát điên, anh ta nắm chặt hai bả vai của Tô Lương Mặc, ra sức lắc lắc: “Cậu tỉnh táo lại đi! Lương mập bây giờ cần được đưa đi cấp cứu!”
Nhưng trong mắt Tô Lương Mặc chỉ còn lại hình ảnh Lương Tiểu Ý toàn thân đây máu, anh vô cùng hoang mang lo sợ, anh đẩy Lục Trầm ra: “Cút đi! Cậu không thấy cô ấy đang chảy máu à? Cô ấy đang chảy máu! Tớ không cầm máu được cho cô ấy, làm thế nào cũng không thể cầm máu được cho cô ấy! Tớ dùng tay bịt mũi cô ấy thì máu lại chảy từ miệng ra. Tớ bịt chặt mũi và miệng của cô ấy thì máu lại trào qua kẽ tay! Tớ không thể cầm máu được cho cô ấy!” Tô Lương Mặc phát điên, mắt anh đỏ lừ, trong đôi mắt ấy làm gì còn sự lạnh lùng lúc trước nữa, tất cả sự lạnh lùng ấy đã bị nỗi sợ mất đi Lương Tiểu Ý thay thế rồi.
“…” Lục Trầm loạng choạng, ngã bệt mông xuống đất, anh †a hoảng sợ nhìn người bạn thân đang phát điên, mất đi lý trí.
“Tớ không cầm được máu. Vậy thì cô ấy chảy mất bao nhiêu máu, tớ bù lại cho cô ấy! Không thể để cô ấy xảy ra chuyện được!”
Lục Trầm chống tay xuống đất đứng dậy, anh ta nhìn thấy trên cái bàn bên cạnh có mấy chai nước khoáng và ít đồ ăn Thẩm Minh Viễn và mấy tên côn đồ để lại. Anh ta bước nhanh đến cạnh cái bàn, cầm một chai nước khoáng, sau đó lại bước nhanh đến đẳng sau Tô Lương Mặc. Anh ta mở nắp chai, cả chai nước đổ thẳng lên đầu Tô Lương Mặc. “Ào” một tiếng, Tô Lương Mặc quay đầu lại, mắt đỏ lừ nhìn Lục Trâm, anh gào lên: “Con mẹ nó! Cậu điên à?”
Lục Trầm bình tính vứt chai nước khoáng trong tay xuống đất: “Không phải tớ điên, mà là cậu điên rt nh ta bĩu môi: “Lương mập bây giờ cần được đưa đi cấp cứu, cô ấy uống vào một bụng máu, máu sẽ bài tiết qua đường tiêu hóa mà thôi.
Cô ấy cần được truyền máu”