Chương
Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý chợp mắt một lúc, sau đó liền ngồi dậy chuẩn bị rời đi, nhưng tay áo anh lại bị một lực kéo nho nhỏ nhưng kiên định kéo lại. Anh cúi mặt xuống nhin, đập vào mắt anh là một bàn tay nhỏ nhắn đang bám chặt vào tay áo anh, đôi mắt hẹp dài ánh lên niềm vui điên cưồng.
“Đừng đi…” Giọng nói nỉ non của cô rơi vào tai anh, đây là chất xúc tác tốt nhất, niềm vui trong mắt anh càng lúc càng đậm, Anh vươn một tay ra, yêu chiều xoa xoa trán cô gái đang nhắm mắt ngủ mơ mơ hồ hồ.
“Đừng đi… Savvy, cứu em Bàn tay dịu dàng của anh bỗng nhiên khựng lại… Khóe môi anh cũng trở nên cứng ngắc không tự nhiên. Bàn tay đặt trên trán cô bỗng nắm chặt thành nắm đấm. Anh nghiến răng, khuôn mặt anh tuấn bỗng trở nên hung ác, đôi mắt hung bạo nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ trên giường.
Tích tắc tích tắc… Không biết bao lâu trôi qua, khuôn mặt anh tuấn lạnh như sương, nắm đấm nắm chặt đặt trên trán cô, cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, từ từ buông lỏng nắm tay, bàn tay đặt lên mi tâm đang chau chặt của cô. Động tác của anh cứng ngắc nhưng lại vô cùng dịu dàng xoa xoa mi tâm đang chau chặt của cô, anh xoa xoa một lúc, cho đến tận khi cô ngủ lại, không còn nói mơ linh tinh nữa.
Tô Lương Mặc nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ cho khách ở tầng hai, trở về phòng ngủ của anh ở tầng ba… Một đêm không ngủ.
Ba ngày sau.
Lương Tiểu Ý suy đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình nên trở về: “Ừm, anh Tô, tôi nghĩ là tôi vẫn nên về nhà. Anh yên tâm, khu nhà tôi ở rất an toàn, hơn nữa tôi cũng chỉ là một công dân bình thường, không tiền không quyền, mọi người cũng không ai chú ý đến tôi đâu”
“Không được”
“Ặc… Tại sao?” Lương Tiểu Ý buồn bực, Tô Lương Mặc trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào cô, nhưng bắt đầu từ hôm trước, anh lại trở nên vô cùng kỳ quái.
Ánh mặt lãnh đạm của anh quét về phía cô: “Anh đã đồng ý với người ta rồi, trước khi cậu ấy quay về, anh phải chăm sóc em, sao anh có thể nói lời không giữ lời được?”
“.” Lương Tiểu Ý không biết đáp lại thế nào, cô suy nghĩ một lúc: “Bao giờ Savvy quay về?” Người đàn ông đang ngồi trên sofa, anh mặc một bộ quần áo ở nhà, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng lạ lùng.
Lương Tiểu Ý ngồi ở đó, càng lúc cô càng có cảm giác bất an: “Anh Tô không đi làm à?” Sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này rảnh rỗi quá, hình như mỗi ngày anh đều không có việc gì để làm?
“Nghỉ phép” Anh lạnh lùng nói ra hai chữ, Lương Tiểu Ý lại một lần nữa không biết đáp lại thế nào.
Một tuần sau.
“Savvy có liên lạc với anh không, anh Tô?”
“Không có.”
Nửa tháng sau.
“Xin lỗi, tôi lại làm phiền anh đang đọc báo”
“Hử?”
“Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc Savvy, anh ấy đang làm cái gì “Không biết”
“Ừm, được rồi. Anh Tô, anh nghỉ phép một tháng, người trong công ty anh không nói gì à?”
“Tôi là ông chủ, tôi muốn nghỉ bao lâu là quyền của tôi”
Một tháng rưỡi sau.
“Anh Tô, có phải tôi bị bệnh gì không? Tôi nghĩ tôi phải đi bệnh viện”
Tô Lương Mặc vội vàng đứng lên, hai tay anh nắm chặt vai cô, lo lắng hỏi: “Em không thoải mái ở đâu?”
“Ừm… bung tôi” Lương Tiểu Ý xoa xoa qáy, cô ngẩng đầu nở nụ cười ngốc nghếch, ngại ngùng nói: “Chắc tại vì tôi ở nhà anh, đồ ăn ở đây nhiều mà ngon quá” Lương Tiểu Ý giơ tay ra chọc chọc vào phần bụng hơi nhô lên của mình: “Cái này… Gần đây tôi tăng mấy cân rồi. Nhưng anh Tô, sao tôi cứ có cảm giác, bụng tôi giống như, giống như…” Lương Tiểu Ý không thể mở miệng nói tiếp.
Nghe cô nói thế, Tô Lương Mặc đang vô cùng căng thẳng cuối cùng cũng thở phào một hơi… Hóa ra là vì thế, anh còn tưởng cô cảm thấy cơ thể có chỗ nào không thoải mái. Dọa anh sợ hết hồn.