Chương
Nhìn biểu cảm trên mặt cô, anh thở phào một hơi, sau đó trên mặt anh xuất hiện vài phần trêu chọc, giọng nói trầm thấp có thêm vài phần nuông chiều: “Hử? Giống cái gì?”
“…” Lương Tiểu Ý đỏ mặt, không biết có phải là do cảm giác của cô không nữa, mỗi ngày nhìn bụng mình, cô lại có cảm giác hình như cô đã quên một điều gì đó vô cùng quan trọng. Cô nghĩ một lúc, sau đó đỏ mặt nghiêng đầu nói: “Tôi cảm giác bụng tôi, có những dấu hiệu giống như đang có thai.
Nhưng mà không thể nào, tôi còn chưa kết hôn, sao có thể có em bé được?… Vì thế, anh Tô, tôi nghĩ là tôi mắc bệnh lạ gì đó rồi. Chiều nay tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra”
Tô Lương Mặc muốn cười, nhưng lại có cảm giác bi thương.
Bộ dạng của cô bây giờ rất đáng yêu, khuôn mặt nghi ngờ của cô giống hệt như một chú chuột chũi. Nhưng, cô thực sự quên hết sạch hôn nhân của hai người, đến cả việc cô đang mang thai đứa con của anh, cô cũng quên rồi.
Đôi mắt đen sãm của anh xẹt qua một tia sáng lạ thường.
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô, lúc này khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần ấm áp đủ để lừa tất cả mọi người: “Ai nói thế? Chắc chắn là do em ăn ngon miệng quá thôi, hoặc cũng có thể là do thay đổi thời tiết. Hai hôm trước bác sĩ gia đình vừa đến, đã khám tổng quát cho em rồi mà? Nếu có vấn đề gì chắc chắn bác sĩ sẽ thông báo cho em, đúng không?”
Đúng không… Anh hỏi cô đúng không. Lương Tiểu Ý mấp máy môi, không nói gì.
“Đúng rồi, anh Tô, tôi cứ ở đây mãi, thực sự là chuyện không hay lắm”
“Tình Noãn đi Hawaii nghỉ ngơi rồi” Tô Lương Mặc nói với Lương Tiểu Ý…
“Anh Tô, lỡ Tình Noãn quay về rồi hiểu nhầm thì phải làm thế nào. Tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà thì hơn, hơn nữa… thời gian này tôi muốn về Mỹ”
Mỹ?… Cô lại muốn rời xa anh! Ngay cả khi cô mất đi một phần ký ức, cô vẫn luôn nhớ đến người đàn ông Savvy kia, cô lúc nào cũng muốn thoát khỏi anh!
Còn Lương Tiểu Ý, cô không hề chú ý đến đôi mắt tối sâm của anh.
Trong suy nghĩ của Lương Tiểu Ý, cô chỉ là đang thông báo cho Tô Lương Mặc chuyện cô muốn về Mỹ, chứ cô không cần phải xin phép ai, không cần phải chờ ai đồng ý hết. Chỉ là vì cô nghĩ là hai người họ quen nhau, cùng với tình nghĩa anh đã để cô ở đây một tháng rưỡi, nên cô mới thông báo cho Tô Lương Mặc một câu chuyện cô muốn về Mỹ mà thôi.
Vì thế, nói xong, cô tự mình lách qua bàn uống trà, ngồi xuống sofa… Cô có chút nhớ Savvy, nhưng loại mong nhớ, mong muốn được gặp lại Savvy lần này, lại mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều, khiến chính bản thân Lương Tiểu Ý cũng cảm thấy khó tin. Không phải cô chưa từng rời khỏi Mỹ đi đến những quốc gia khác, lúc trước có lần hơn ba tháng cô không gặp Savvy, lúc đó cô cũng chưa từng có suy nghĩ muốn gặp Savvy mãnh liệt như bây giờ.
Cô lắc lắc đầu, thời gian gần đây cô càng ngày càng kỳ lạ, có rất nhiêu cảm xúc mà chính cô cũng không hiểu tại sao lại thế. Hơn nữa cô có cảm giác, cuộc sống của cô bây giờ có chút không chân thật. Cô nhận được điện thoại ở chỗ làm, nói cho cô nghỉ phép ba tháng… Bác sĩ có thể nghỉ phép ba tháng sao? Là do cô đã lâu không về nước, nên không biết đãi ngộ của hệ thống bệnh viện trong nước ngày càng tốt hơn à?
Còn có rất nhiều chuyện lạ lùng khác. Thẩm Quân Hoa lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh cô, đi dạo phố cũng đi cùng cô. Tô Lương Mặc cũng thường xuyên cùng cô đi siêu thị… Tất cả những chuyện này cùng nhau xảy ra khiến Lương Tiểu Ý có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cô không nghĩ nữa. Cô lấy ví tiền ra, bên trong có kẹp một bức ảnh cô chụp chung với Savvy. Lương Tiểu Ý nhìn bức ảnh cô chụp chung với Savvy, mắt cô bỗng nhiên cay cay. “Tí tách”, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bức ảnh… “Ý? Mình đang khóc?” Cô ngây ngốc nhìn giọt nước mắt trong suốt rơi trên bức ảnh, ngây ngốc tự hỏi: “Sao mình lại khóc chứ?”
Một cánh tay dài vươn ra, nhanh chóng cướp lấy ví tiền trên tay Lương Tiểu Ý.
Đập vào mắt anh là bức ảnh chụp chung được kẹp trong ví, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo… Ảnh chụp chung à? Thân thiết nhỉ!
“Cậu ta là gì của em?” Tô Lương Mặc đứng đẳng sau Lương Tiểu Ý, cơ thể cao lớn cứng ngắc, khuôn mặt bình lặng.