Chương
Nghe thấy tiếng nói, đôi mắt hẹp dài lướt qua người vừa nói, sau đó dừng lại trên người ông già thần sắc vẫn còn vô cùng khỏe mạnh, khóe môi mỏng bỗng nhiên nhếch lên: “Ông nội, hy vọng ông vẫn khỏe”
“Hahaa, không cam lòng nên quay về rồi à?” Ông nội Tô cười lạnh: “Vẫn chưa muộn”
Tô Thần nghe thấy lời ông nội nói, đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia đố ky, còn có phần ngạc nhiên… Ông nội chỉ lấy hắn ta ra làm mồi nhử dụ anh cả quay về thôi sao?
“Anh cả, anh về sao không nói với em một câu?”
Tô Thần mỉm cười nhã nhặn, Tô Lương Mặc chỉ liếc nhìn Tô Thần một cái, ánh mắt đầy khinh thường. Anh không thèm để ý đến Tô Thần, chỉ nhìn về phía ông nội Tô, anh giơ tay về phía Lục Trầm ở đẳng sau, Lục Trầm liền đưa một tập tài liệu vào tay anh: “Ông nội, ông xem cái này trước đi”
Ông nội Tô nghỉ ngờ mở tập tài liệu ra, càng xem ông ta càng kinh ngạc, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào người cháu trai luôn làm ông ta tự hào: “Cháu!”
“Ông nội đừng tức giận, ông cũng từng nói mà, cháu trước giờ luôn là niềm tự hào của ông. Bây giờ ông cũng nên thấy tự hào chứ, cháu đã không phụ sự dạy dỗ bao nhiêu năm nay của ông nội”
Sắc mặt ông nội Tô trắng bệch, chú Phùng đứng đẳng sau ông nội Tô, chú lén lút liếc nhìn tập tài liệu, sau đó lại nhìn về phía đại thiếu gia trẻ tuổi ở đối diện, mặt chú vô cùng kiêng dè.
Quá đáng sợi “Cháu làm cái này từ lúc nào?” Ông nội Tô chỉ chỉ tập tài liệu trong tay, ông ta cũng hiểu rõ, để có thể làm đến mức này, ít nhất cần đến năm năm.
“Nếu nói về sắp xếp này, thì có lẽ từ khi cháu biết bố cháu chết như thế nào, cháu đã bắt đầu làm rồi” Nói đến đây, tất cả các cổ đông và lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị nhất thời đầu óc tê dại. Mặt ông nội Tô biến sắc, khuôn mặt già nua vốn đang vô cùng bình tĩnh, đột nhiên tái xanh, ông ta mím chặt môi, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Tô Lương Mặc.
Nhưng Tô Lương Mặc lại cười: “Ông nội, ông đừng nhìn cháu như vậy, ông ấy là súc sinh, còn cháu chưa khốn nạn đến mức ra tay với người thân của mình đâu. Vì thế ông không cần nhìn cháu như thế”
“Cháu được lắm! Kế ám độ trần thương được lắm! Quả nhiên ta không nhìn nhầm cháu, cháu được lắm, đúng là đã nắm được điểm yếu của ta! Diệt cỏ tận gốc à, cháu được lắm!”
Kế ám độ trần thương: trong sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa là chọn con đường, chọn cách thức tấn công mà không ai ngờ được.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Những người trong phòng họp đều đang ngơ ngác, hai ông cháu nhà này rốt cuộc đang bày trò thần bí gì?
Tô Thần không hiểu, hắn ta hỏi ông nội Tô: “Ông nội, anh cả bất kính với ông…”
Lời còn chưa nói xong… “Cháu im miệng!” Ông nội Tô trừng mắt nhìn Tô Thần. Đều là cháu nội của ông ta, sao lại đối xử khác nhau như vậy chứ?
Sắc mặt ông nội Tô vô cùng xấu, ánh mắt ông ta xao động, dường như đang kiêng dè điều gì đó: “Cháu muốn cái gì?”
“Cháu…” Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông này vô cùng đặc biệt, Tô Lương Mặc vừa nghe thấy, trái tim anh liền đập mạnh. Anh nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng ho khan cùng giọng nói gấp gáp: “Boss, không hay rồi! Phu nhân bị người ta bắt đi rồi!”
“A Hùng, sáu người các cậu đều anh tài của Vân Môn, vậy mà lại để người ta bắt mất cô ấy đi ngay trước mặt các cậu?”
“Boss, lần này có đến hơn người đến, người đi đầu là một người nước ngoài, hình như là người ở bên cạnh phu nhân lúc cô ấy ở nước ngoài”
“Savvy Wayne Klutz của gia tộc Klutz?’ “Đúng! Chính là anh ta!”
Anh ta vẫn chưa chết?… Ánh mắt Tô Lương Mặc bỗng nhiên tối sầm.
“Lục Trầm, nơi này giao lại cho cậu” Tô Lương Mặc đến vội vàng, rời đi cũng vô cùng nhanh chóng. Anh nói xong liền nhanh chóng đi ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Tô Thị. Trong phòng hội nghị, sắc mặt ông nội Tô càng lúc càng xấu, đôi mắt lạnh lo nhìn thẳng vào mặt Lục Trầm.