Chương
Lục Trầm cảm nhận được áp lực đang đè lên đầu mình, anh ta cười cười: “Ông nội Tô, ông đừng nhìn cháu như vậy, cháu cũng chỉ nghe lệnh hành sự thôi. Bố cháu làm việc theo lời ông… Đúng là, chủ nào tớ nấy mà! Nhưng khuôn mặt âm u của ông nội Tô chợt nở nụ cười: “Tiểu Trầm đã nói chủ nào tớ nấy rồi, thì ông già như ta còn có thể nói gì được nữa” Ông ta mỉm cười: “Già rồi, ta già rồi, thua cháu nội mình thì có gì mà mất mặt. Sau này đều là thiên hạ của lớp trẻ các cháu cả rồi”
Nói xong, ông ta liền vẫy tay gọi chú Phùng rời đi. Tô Thần vội vàng gọi: “Ông nội, ông đi như thế à, còn cháu thì sao?”
Ông nội Tô hừ lạnh một tiếng: “Vốn liếng của ta đều bị anh cả cháu lấy hết rồi… Ta còn có thể làm thế nào? Nếu cháu muốn vị trí này, thì tự dựa vào bản lĩnh của cháu mà tranh giành với anh cả cháu”
Mặt Tô Thần đỏ bừng, sau đó chuyển sang trắng bệch, cuối cùng lại tái xanh, giống như một cái bảng chỉnh màu…
Ông nội Tô nói cái gì vậy, nếu hẳn ta có bản lĩnh tranh giành với anh cả, thì hắn ta đã tranh từ lâu rồi. Hắn ta tưởng rằng cuối cùng ông nội cũng chịu giúp mình, kết quả thì sao chứ?
Ông nội Tô khinh bỉ liếc nhìn Tô Thần: “Không có bản lĩnh tranh giành thì ngoan ngoãn một chút, dựa vào chút ít cổ phần trong tay cháu, mỗi năm hoa hồng cũng đủ sống qua ngày rồi, cũng đủ khiến người ở thành phố S này ganh tị rồi. Cháu còn ngây ra đấy làm cái gì? Ở đây để mất mặt thêm à?”
Tô Lương Mặc nhanh chóng về thành phố N, ở sân bay đã có người đợi anh.
Anh vừa xuống máy bay, mặt đã cứng ngắc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái người tên Savvy kia bắt mất phu nhân đi. Sáng nay, phu nhân đi tản bộ giống như mọi ngày, bên cạnh có ông bà Lương đi cùng, chúng tôi chỉ đi theo từ phía xa. Sau đó ông bà Lương đã ngăn bọn tôi lại, để người đàn ông tên Savvy kia đột nhiên xông đến, đưa phu nhân vào một cái xe minivan, sau đó liền rời đi”
Cũng có nghĩa là, chuyện này đã được sắp xếp từ trước.
Thậm chí bố mẹ Lương Tiểu Ý còn tham gia vào chuyện này.
Nhưng tại sao họ lại giúp Savvy Wayne Klutz đưa Lương Tiểu Ý ra khỏi tâm mắt của họ chứ?
Còn nữa, lẽ ra Savvy Wayne Klutz phải chết rồi mới đúng.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Vân Đồng: “Anh có chắc chắn cậu chủ của gia tộc Klutz chết rồi không?”
Vân Đồng nhận được điện thoại, anh ta hơi ngây người, sau đó liền nói: “Chết rt “Không, hắn ta vẫn còn sống. Còn đang bắt vợ tôi đi kia kìal”
“Sao có thể như thế được! Lúc đó chính mắt tôi nhìn thấy hắn ta ngã từ trên du thuyền xuống biển. Đó là vùng biển tự do, không hề gần đất liền hay đảo nhỏ nào. Hơn nữa, trước khi hắn ta rơi xuống biển, tôi đã bản vào ngực hắn ta rồi”
Tô Lương Mặc nheo mắt, Vân Đồng không thể nói dối, trong chuyện này chắc chắn tồn tại sai sót gì đó. “Chuyện này tạm thời để đấy đã. Tôi muốn anh thông báo cho tất cả mọi người trong Vân Môn, toàn lực tìm kiếm tung tích của Savvy ‘Wayne Klutzl”
Ngắt điện thoại, Tô Lương Mặc vẫy vẫy tay: “A Hùng! Kiểm †ra camera giao thông! Con đường này có camera giao thông, tìm khắp con đường này cho tôi! Tôi không tin hắn ta có thể đưa vợ tôi đi không để lại một dấu vết nào!”
Còn anh quay người, đi về phía nhà của Lương Tiểu Ý.
Anh gõ cửa, mẹ Lương ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh, mặt bà liền lộ ra vẻ không vui: “Sao lại là cậu?”
“Mẹ, con mong mẹ có thể nói cho con biết, Tiểu Ý bị đưa đi đâu rồi?” Mẹ Lương nhìn thấy mặt của Tô Lương Mặc, bà chỉ hận không thể cào nát mặt anh ra: “Cậu cút đi! Cậu còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Bố mẹ Lương giao con gái mình cho Savvy Wayne là vì anh ta đã nói cho ông bà biết chuyện Lương Tiểu Ýbị trúng virus NE, và lý do tại sao cô lại trúng virus NE. Hai ông bà vì tính mạng của con gái, liền nhịn đau đớn giao con gái cho Savvy, nhìn thái độ của con gái ông bà với cậu con trai ngoại quốc này… ông bà có thể khẳng định, anh ta không nói dối.
“Mẹt Tiểu Ý là vợ con!” Tô Lương Mặc nói.
Tay mẹ Lương đang đóng cửa bỗng khựng lại, bà hung dữ hừ một tiếng khinh miệt: “Là do tôi và bố nó không tốt, lẽ ra năm xưa chúng tôi phải ở bên Tiểu Ý nhiều hơn, như thế Tiểu Ý sẽ không gặp cậu ở hầm trú ẩn, con bé cũng sẽ không…
Huhuuu…”