Chương
“Chuyện giữa em và anh ấy, rất dài mà cũng rất ngắn.
Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc, đến chết vẫn không thôi. Tô Lương Mặc đối xử với Lương Tiểu Ý, bạc bẽo đến vô cùng. Chỉ như thế mà thôi. Không bi tráng, không oanh liệt rầm rộ, không có ai đúng ai sai, chỉ là, Lương Tiếu Ý đã yêu người không nên yêu”
Savvy nghe cô nói, trái tim anh ta co thắt đau đớn. Anh ta nghĩ… Rốt cuộc anh ta thua người đàn ông Tô Lương Mặc kia ở điểm nào chứ?
Anh ta nhìn cô càng lúc càng yếu, nhìn cô cố gắng mở mắt, anh ta liền vội vàng nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đi, rồi lại nhanh chóng quay lại. Lúc anh ta quay lại, trên tay còn cầm theo một cái lọ màu nâu và một ống kim tiêm.
Anh ta dùng kim tiêm lấy chất lỏng trong lọ màu nâu, sau đó anh ta nâng bắp tay Lương Tiểu Ý lên, định tiêm vào cánh tay cô, nhưng Lương Tiểu Ý lại ngăn lại: “Không có ích gì đâu…
Anh từ bỏ đi!”
Từ bỏ? Sao có thể từ bỏ được?
Cô sống một nửa cuộc đời, thì cả nửa cuộc đời đều trôi qua trong đau khổ. Tất cả đều là do anh ta hại cô!
Sao anh ta có thể từ bỏ được?
“Em đừng động đậy!” Mắt Savvy đỏ bừng, nhưng tay anh †a lại vô cùng vững vàng, tâm trạng của anh ta cũng vô cùng bình tĩnh: “Không sao, mọi chuyện đã có anh” Savvy nói: “Sắp rồi, em sắp không phải chịu nỗi đau như chết đi sống lại này nữa rồi!” Ngoại trừ Lương Tiểu Ý, không ai hiểu rõ hơn anh ta, mỗi lần cô phát bệnh, mỗi lần cô chảy máu, cô đều phải chịu nỗi đau đớn như thế nào! Nhưng trước giờ cô chưa từng nói ra điều đó!
Mũi tiêm vừa đâm xuống, trước mắt của Lương Tiểu Ý liền chỉ còn một màu đen, ánh mắt cô càng lúc càng mơ hồ, giọng của cô rất yếu, nhưng cô vẫn nói: “Đây là điều em nói với người đàn ông kia…”
Nghe thấy lời cô nói, Savvy hơi ngây người, nhưng sau đó ngay lập tức anh ta lấy điện thoại, mở chế độ ghi âm.
Khóe môi Lương Tiểu Ý khẽ mấp máy, giờ phút này gần như không còn nghe thấy giọng nói của cô nữa rồi: “…”
Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt, yếu đến mức đến Savvy cũng không nghe thấy.
Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại.
Bàn tay Savvy phủ lên mắt Lương Tiểu Ý, đôi mắt nâu dâng trào sự áy náy và tự trách: “Tiểu Ý, em được giải thoát rồi… Em không phải chịu những cơn đau như chết đi sống lại này nữa!”
Thành phố S.
Tổng giám đốc Tô Lương Mặc ngày ngày công việc bận rộn, sau khi Lương Tiểu Ý biến mất ba tháng, anh sốt ruột đi đi lại lại trong phòng làm việc Tổng giám đốc trên tầng của tòa nhà Tô Thị.
“Lục Trầm, tại sao cô ấy vẫn chưa đến chứ?”
Lục Trầm nhìn tâm trạng người bạn thân của mình ngày càng bồn chồn, bất an, anh ta khuyên nhủ: “Lương Mặc, cậu bình tĩnh một chút đã, Lương mập yêu cậu như thế, không thể nói đi là đi được. Hơn nữa… có một chuyện, bây giờ nghĩ lại tớ lại thấy có chút kỳ lạ” Lục Trầm đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc: “Lương mập từng tỏ ý nói với tớ, cậu không cần đứa bé trong bụng cô ấy”
“Nói linh tinh! Tớ lúc nào nói không cần đứa bé trong bụng cô ấy chứ! Đó không chỉ là con của cô ấy, nó cũng là đứa con đầu tiên của Tô Lương Mặc tớ! Sao tớ có thể không cần được chứ?”
Nhìn bộ dạng tức giận của anh, so với ngày trước, đã mất đi phần trấn tĩnh và ung dung cần có, Lục Trầm chau mày: ậu có thể bình tĩnh một chút được không? Chẳng nhẽ cậu không tò mò là, nếu cậu chưa từng nói không cần đứa bé ấy, thì tại sao Lương mập luôn miệng khẳng định cậu không cần chứ?”
Đúng lúc này, chiếc Ipad trên bàn làm việc của Tô Lương Mặc đột nhiên vang lên tiếng chuông thông báo có email mới.
Lục Trầm bu bĩu môi, tỏ ý bảo Tô Lương Mặc xem email mới đã rồi nói chuyện tiếp.