Chương
Anh quay người ấn mở hòm thư, bỗng chốc, mặt anh cứng ngắc.
“Sao thế?” Lục Trầm thấy bạn mình có gì đó không đúng, anh ta ngẩng đầu lên hỏi. Khuôn mặt cứng ngắc của Tô Lương Mặc bỗng nhiên nở một nụ cười chế giêu cứng ngắc: “Ha, hahaa… Không có gì, có người đùa dai thôi.”
Tô Lương Mặc nói thế, nhưng bộ dạng ngồi trên ghế tựa của anh bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Lục Trâm thấy không đúng, anh ta cúi tâm mắt xuống nhìn vào màn hình Ipad, đột nhiên hai mắt anh ta mở trừng.
“Chân thành kính mời anh Tô Lương Mặc đến tham gia tang lễ của cô Lương Tiểu Ý” Bên dưới còn có thời gian và địa điểm, dòng cuối cùng là tên của Savvy Wayne Klutz.
Phòng làm việc bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, sắc mặt Lục Trầm trầm xuống, khuôn mặt Tô Lương Mặc càng lạnh lùng hơn.
“Làm thế nào đây?” Một lúc lâu sau, Lục Trầm mới hỏi Tô Lương Mặc, anh nở nụ cười, nụ cười vô cùng khoa trương: “Kệ đi, chỉ là một trò đùa thôi”
“Là trò đùa sao?” Lục Trâm chau chặt lông mày: “Savvy Wayne Klutz… Trên thế giới này có bao nhiêu người biết Savvy ‘Wayne không phải họ Wayne mà mang họ Klutz chứ?”
Người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa bằng da thật, hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, ánh mắt hoảng loạn.
“Bịch” một tiếng, anh đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng: “Đi!”
“Cái gì?” Lục Trầm nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Đi?” Đi đâu?
“Đi Tứ Xuyên” Khuôn mặt anh tuấn của Tô Lương Mặc: hiện lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt như phát ra tia lạnh: “Đi xem Savvy Wayne Klutz đang giở trò gì?”
Lương Tiểu Ý chết rồi?
Cô gái ấy vẫn còn trẻ như thế, làm sao có thể chết được?
“Đi tham gia tang lễ của Lương Tiểu Ý?” Lục Trâm không thể tin được hét lớn.
“Hahaaa” Người đàn ông đi phía trước cười lạnh, đáy mắt Tô Lương Mặc lạnh lẽo: “Tớ không tin cô ấy chết rồi” Vì thế, anh không thể từ chối mà nói chắc nịch: “Tớ phải đích thân vạch trần lời nói dối của Savvy Wayne Klutz!”
Lời nói dối… sao?
Nếu như không phải lời nói dối thì sao?
Lục Trầm đi đằng sau Tô Lương Mặc, ngước mắt lên âm thầm nhìn bóng lưng cao lớn thẳng đứng đang đi trước mặt, người anh khoác bộ vest đậm màu, lời anh nói thì thoải mái và chắc chắn, nhưng Lục Trâm lại cảm thấy đáng sợ.
Anh ta nhớ lại sự điên cuồng của Tô Lương Mặc trong hai lần Lương Tiểu Ý nhập viện.
Nhưng bây giờ, nghe thấy tin báo tử của Lương Tiểu Ý, người đàn ông này lại vô cùng bình tĩnh.
Nhưng đằng sau khuôn mặt có vẻ như bình tĩnh của anh, Lục Trầm nhìn thấy một dòng lốc xoáy phía dưới mặt nước bình lặng ấy… Nếu như email kia không phải là một trò đùa thì sao?
Nếu như, là thật thì sao?
Không! Lục Trâm không dám nghĩ tiếp nữa.
Nơi này là một vùng đất rất đẹp.
Một vùng thôn trang tựa núi hướng sông, cuộc sống chậm rãi, sắc hoa đa dạng, cảnh tiên chẳng qua cũng chỉ như thế này. Chắc chắn mỗi người đến với nơi này đều sẽ cảm thấy †âm trạng vô cùng vui vẻ.
Giờ phút này, trên núi đang có một đám người, người đàn ông đi đầu mặc bộ vest phẳng phiu, vô cùng ngang ngược.
Đứng hai bên của anh là hai người đàn ông vô cùng xuất sắc, một người thân sĩ quý tộc, một người ngang tàn bất cần.
Nhưng giờ phút này, hai khuôn mặt anh tuấn ấy đều toát lên vẻ phiền muộn.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất mím chặt môi, cả hai người đều không biết được, chuyến tang lễ này, cuối cùng sẽ trở nên như thế nào.