Chương
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất đột nhiên mở trừng mắt.
“Lương mập chết rồi Nhất loạng choạng: “Chết rồi Lục Trầm lắp bắp nói, Hứa Thần ”
Một trò đùa dai của anh ta, đã hại chết một cô gái vô tội?
Savvy đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra.
Tô Lương Mặc đứng trước quan tài của Lương Tiểu Ý… Cô yên tĩnh ôm bụng bầu nằm trong quan tài, mặt anh không cảm xúc, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, gần giống như màu quan tài Lương Tiểu Ý đang nằm.
Anh yên lặng… Không, nói chính xác hơn là, yên bình, yên bình đến mức khó tin. Không ai có thể hiểu được, giờ phút này trong lòng anh đang nghĩ gì.
Sau đó, anh từ từ mở nắp quan tài, Savvy thấy vậy liền xông đến, anh ta nhanh chóng giơ tay ra, giữ lại bàn tay đang đặt trên nắp quan tài của Tô Lương Mặc. “Anh muốn làm cái gì?” Savvy quát lớn.
Tô Lương Mặc không ngẩng đầu lên, cũng không biết anh làm kiểu gì, cổ tay anh linh hoạt rút ra khỏi bàn tay của Savvy.
“Bịch” một tiếng, nắp quan tài bị mở ra, Savvy nhìn thấy người đàn ông kia cúi người ôm thi thể cô ra khỏi quan tài.
Savvy nôn nóng, vội vàng giơ tay ra ngăn lại, “bị: ộ tiếng, anh ta vừa giơ tay ra, Tô Lương Mặc cũng liền giơ một cánh tay ra, đánh vào mu bàn tay của anh ta. Savvy không phòng bị, anh ta bị Tô Lương Mặc đánh vào mu bàn tay tay đau nhói.
Anh ta đột nhiên nheo mắt lại, lại lần nữa trừng mắt nhìn về phía Tô Lương Mặc, ánh mắt thêm một phần nghiêm túc: “Tô đại thiếu gia đúng là danh bất hư truyền, sức tay không hề yếu”
Anh cúi người ôm ngang người cô gái đang nằm trong quan tài. Đối diện với sự khiêu khích của Savvy, anh không nói gì, chỉ im lặng ôm thi thể của cô, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đợi đã!” Savvy Wayne Klutz tóc nâu mắt nâu, ánh mắt anh †a bỗng trở nên vô cùng nặng nề: “Anh muốn ôm thi thể của cô ấy đi đâu?”
Vèo!
Một ánh mắt lạnh lùng quét về phía Savvy, Tô Lương Mặc dừng bước chân lại, lạnh lùng nhìn Savvy, khóe môi mỏng mấp máy: “Cô ấy chưa chết”
Đáy mắt Savvy như có như không xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền biến mất. Anh ta nhìn Tô Lương Mặc, cười lạnh một tiếng: “Anh nhìn cho rõ đi, cô ấy chính là một người chết, một người chết đã mang thai hơn bảy tháng! Anh có biết cô ấy chết như thế nào không?”
Giọng nói của Savvy bỗng trở nên lạnh lùng: “Là tại anh! Tự tay anh đã ép chết cô ấy, ép chết đứa con của anh! Một xác hai mạng! Tô Lương Mặc! Một xác hai mạng người đấy! Anh thật sự quá độc ác! Rõ ràng anh sắp kết hôn với cái cô họ Ôn kia rồi, vậy còn đến chọc vào cô ấy làm gì chứ? Cô ấy là người đã chết rồi!”
“Cô ấy chưa chết” Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói mỗi câu này: “Tao phải đưa cô ấy về, phải dùng máy móc tân tiến nhất, phải mời bác sĩ đáng tin cậy nhất. Tao phải tự tay vạch trân vở kịch này của mày!”
Savvy ngạc nhiên… Hóa ra Tô Lương Mặc thực sự không tin Lương Tiểu Ý đã chết rồi.
Nhưng xin lỗi, thi thể của Tiểu Ý, anh ta phải mang đi!
“Ngăn bọn họ lại!” Savvy ra lệnh, đám vệ sĩ trong vườn lập tức hành động, ai ai cũng dũng mãnh tinh luyện. Đám vệ sĩ của Savvy ra tay, đương nhiên đám vệ sĩ của Tô Lương Mặc cũng không đứng yên. Bầu không khí nhanh chóng đượm mùi thuốc súng!
Hai bên đánh nhau túi bụi.
Hứa Thần Nhất vẫn đang thất thần… Anh ta không thể tránh khỏi có liên quan đến cái chết của Lương Tiểu Ý! Lục Trầm mím môi, mắt anh ta nhìn quanh bốn phía, điều khiển tình hình.
Còn Tô Lương Mặc, anh vô cùng yên tính, cánh tay dài ôm chặt cô gái trong lòng, cơ thể cô cứng ngắc, hơi lạnh trên người cô xuyên qua quần áo, truyền vào cơ thể anh. Cơ thể cô lạnh lẽo không có một chút ít hơi ấm nào.
Mặt anh trắng bệch, cắt không có một giọt máu, ánh mắt anh bình lặng nhìn về phía Savvy. “Tôi phải đưa cô ấy đi” Tô Lương Mặc nói.